Cô ta xốc chăn lên, đi xuống giường, sau đó hỏi thăm y tá phòng bệnh của Đào Hương Vi rồi lập tức tìm sang.
Chỉ là cô ta không nghĩ tới, cửa phòng bệnh của Đào Hương Vi lại có vệ sĩ của Nguyễn Cao Cường bảo vệ!
Vốn dĩ trong lòng Nam Thùy Dương đã đầy nỗi hận, bây giờ thấy Nguyễn Cao Cường còn cho vệ sĩ đến bảo vệ Đào Hương Vi, bảo vệ người kia như vậy, hận thù kia càng sinh trưởng tràn lan như cỏ dại!
Đều là nằm bệnh viện, vì sao anh không cho vệ sĩ đến bảo vệ cô ta. Ít ra bây giờ cô ta vẫn còn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh mà?
Không phải anh sợ cô ta đến hạ độc Đào Hương Vi chứ?
Trong lòng tràn ngập giận dữ và hận thù, cô ta vẫn đi vào cửa phòng bệnh của Đào Hương Vị, không quan tâm mấy vệ sĩ kia.
“Thưa bà chủ, bà không được vào.” Tất nhiên vệ sĩ của Nguyễn Cao Cường đều nhận ra cô ta, nhưng vẫn cản cô ta lại.
“Biết tôi là ai rồi còn dám cản tôi? Cút hết cho tôi!” Nam Thùy Dương quát khẽ.
*Thật xin lỗi bà chủ, sếp Cường nói, trừ nhân viên y tế ra, không ai khác được vào nữa. Nhất là…”
“Nhất là cái gỉ?” Nam Thùy Dương lạnh lẽo nhìn anh ta.
“Dạ… bà!” Giọng vệ sĩ nhỏ đi không ít.
Dù biết rất có thể Nguyễn Cao Cường để vệ sĩ ở đây để phòng cô ta, nhưng khi thật sự nghe được đáp án của vệ sĩ, ngay một khắc này, Nam Thùy Dương vẫn cảm thấy tan vỡ hoàn toàn!
Vậy nên, bây giờ ở trong lòng Nguyễn Cao Cường, cô ta đã trở thành danh từ “ác độc” rồi sao?
“Nói như vậy, tức là dù tôi xông vào, các anh cũng không cho tôi vào đúng không?” Nam Thùy Dương lại lạnh giọng quát hỏi.
“Thật xin lỗi, mời bà về đi thôi.”
“Hôm nay tôi càng muốn vào đấy!” Nam Thùy Dương không quan tâm sự ngăn cản.
Hai người vệ sĩ cũng không dám làm cô ta bị thương, giang hai tay cánh tay ngăn ở cửa: “Bà chủ, xin bà đừng khiến chúng tôi khó xử!”
Nam Thùy Dương không nhìn thắng bọn họ, dùng cơ thể phá tay bọn họ ra, nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù sao bọn họ cũng là vệ sĩ có vóc dáng cường tráng.
Cô ta tức giận, lại la lớn vào trong phòng bệnh: “Đào Hương Vi, cô ra đây! Cô có can đảm cướp chồng người khác, không dám ra gặp.
người ta sao?”
Cô ta bắt đầu đứng đó la to, không để ý hình tượng cũng không ngại ở đây là bệnh viện.
Chẳng mấy chốc, ở hành lang đã có rất nhiều người bệnh vây xem, đoán xem là có chuyện gì xảy ra. Chẳng nhế là có người thứ ba cướp.
chồng người khác?
“Tôi gọi cô đó cô có nghe không? Con rùa đen rụt đầu nhà cô, sao.
lúc cướp người đàn ông của người khác cô không như vậy đi?” Nam Thùy Dương cứ mắng không ngừng, càng khiến nhiều người đến vây xem.
Đào Hương Vi ở bên trong đã sớm nghe được lời máng chửi của Nam Thùy Dương, nhưng cô không muốn ra ngoài, vốn dĩ cô cũng không muốn gặp Nam Thùy Dương.
Đáng giận hơn là, dù có che lỗ tai đi rồi, cô vẫn nghe được tiếng mắng chửi của Nam Thùy Dương.