Cô ấy vươn tay định lấy đũa, nhưng vừa mới duỗi tay ra vết thương đã đau nhói, cô ấy hít một hơi thật sâu, chịu đựng cơn đau, tiếp tục với lấy đũa, nhưng cô không cầm được đôi đũa và khiến chúng rơi xuống sàn.
Người giúp việc ở bên cạnh vội đến giúp cô ấy nhặt đũa lên, rồi thay cho cô ấy một đôi đũa mới.
Lãnh Thiên Khuê buồn bực một hồi, bây giờ ngay cả một đôi đũa mà cô ấy cũng không lấy được sao?
Tất cả những nỗi đau này đều do Dạ Hữu Khánh gây ra cho cô ất “Tay cô bị thương nặng như vậy rồi, đừng cố thể hiện như vậy làm gì, cô muốn ăn gì cứ nói với tôi” Lâm Hương Giang thấy vậy liền nói.
“Đẩy cô ấy sang đây cho tôi” Dạ Hữu Khánh ra lệnh cho người giúp việc.
Anh ta thấy Lãnh Thiên Khuê không thể cầm nổi một đôi đũa, nghĩ đến vết thương trên tay cô ấy, trái tim của anh ta chợt co thắt lại.
Không cho phép Lãnh Thiên Khuê từ chối, người giúp việc tuân theo mệnh lệnh được giao, đẩy cô ấy đến bên cạnh Dạ Hữu Khánh.
Trong đầu cô ấy chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng: “Anh muốn làm gì?” Ở gần anh ta một chút thôi cũng làm cho cô ấy trở nên căng thẳng, thần kinh và cơ thể đều rất căng thẳng.
Trông thấy dáng vẻ phòng bị của cô ấy, Dạ Hữu Khánh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, anh ta không trả lời mà chỉ cầm đũa gắp một miếng thịt bò cho cô ấy.
“Có lẽ là cô thích ăn món này, ăn đi” Anh †a gắp miếng cá đưa lên đến tận miệng cô ấy.
Hóa ra là anh ta muốn đích thân mình đút cho cô ấy ăn Lãnh Thiên Khuê không hề há miệng: không ăn” Sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy, lại còn muốn đút cho cô ấy ăn nữa sao?
Ánh mắt của Dạ Hữu Khánh chợt tối sâm đi, cố ý nói đùa: “Trước đây không phải cô luôn làm nũng đòi tôi phải đút cho cô ăn hay sao? Bây giờ tôi chủ động, cô không cần phải làm kiêu vậy đâu”
“Ai làm kiêu… ưm..” Cô ấy vừa mở miệng, anh ta đã trực tiếp đút miếng thịt vào trong miệng cho cô ấy.
Cô ấy chỉ có thể trợn tròn mắt lên nhìn anh ta, không thể nuốt cũng không thể phun!
“Ăn đi, làm theo khẩu vị của cô đấy” Lúc này, giọng điệu của Dạ Hữu Khánh vô cùng dịu dàng, dường như muốn dỗ dành cô ấy.
Lãnh Thiên Khuê rất muốn nôn ra nhưng nhớ đến những gì mà Lâm Hương Giang đã nói, cuối cùng cô ấy vẫn ăn miếng thịt của anh ta đút cho.
‘Thấy cô ấy ăn rồi, tâm trạng của Dạ Hữu Khánh lập tức trở nên vui vẻ, khóe môi của anh ta cong lên: “Cô còn muốn ăn gì nữa?”
“Sao cũng được” Thái độ của cô ấy cũng không mấy tốt đẹp, nhưng nếu như so với việc để anh ta đút cho cô ấy ăn thì cô ấy đã phối hợp lắm rồi.
“Vậy cô ăn thử món tôm càng này đi, cô cũng thích ăn có phải không?” Dạ Hữu Khánh đặt đũa xuống, đeo bao tay lên rồi đích thân mình lột tôm cho cô ấy.
Động tác trên tay của anh ta rất thành thục, không mất bao lâu đã bóc được vỏ con tôm đặt xuống trước mặt cô ấy, xem ra trước đây anh ta đã từng làm chuyện này không ít lần.
Lâm Hương Giang vừa ăn vừa cảm thấy như mình bị nhồi thức ăn cho chó, món ăn có ngon đến đâu thì cô cũng không cảm nhận được mùi vị gì Lần này cô đã nhìn thấy được một khía cạnh khác của Dạ Hữu Khánh, thật ra trong lòng anh ta vẫn rất quan tâm đến Lãnh Thiên Khuê.
Bữa tối hôm nay kết thúc trong một bầu không khí vô cùng kỳ quái, người giúp việc bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Lãnh Thiên Khuê ăn xong liền quay trở về phòng, Dạ Hữu Khánh nói: “Tôi dẫn cô đi hoa viên dạo một chút”
“Không có hứng” Cô ấy không muốn đi riêng với anh ta.
“Vậy thì càng phải đi” Anh ta không nói nữa mà đẩy xe lăn của cô ấy ra ngoài Lãnh Thiên Khuê không khỏi tức giận: “Anh không cần phải cố ý lại gần tôi làm gì, cho dù anh có làm gì thì tôi cũng không đồng ý kết hôn với anh đâu”
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện này với cô” Chuyện kết hôn hay không, anh ta vẫn cần phải xem lại, nếu như anh ta cảm thấy cần thiết thì không đến lượt cô ấy từ chối.
“Tôi không ngờ rằng anh lại là một kẻ lưu manh đến như vậy” Lãnh Thiên Khuê châm biếm.
“Có rất nhiều chuyện cô không biết, tôi có thể cho cô thời gian để anh tiếp tục tìm hiểu tôi”
“Cút…