Nhưng người mà anh ấy chỉ chính xác là Nguyệt Hương!
Anh đã chọn Nguyệt Hương chứ không chọn côi Cô không dám tin, cũng không rõ nên nhìn người đàn ông tuấn tú không chê vào đâu được đó, cô chợt nhận ra mình không hiểu anh! Cũng có thể cô chưa bao giờ hiểu anh, không đoán ra rốt cuộc anh nghĩ gì?
Điều này đến Jess cũng thấy bất ngờ, anh †a nghĩ rằng người phụ nữ mà Hà Tuấn Khoa quan tâm nhất phải là Lâm Hương Giang mới đúng.
“Anh chọn cô ta? Anh chắc chứ?” .Jess hỏi.
“Con gái tôi còn nhỏ, bây giờ đứa bé không thể không có mẹ” Lời giải thích này của Hà Tuấn Không không chỉ nói cho Jess mà còn muốn nói để Lâm Hương Giang nghe.
Lâm Hương Giang im lặng cười, cho nên bây giờ cô thua cả một đứa bé sao?
Ngược lại, Nguyệt Hương thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt chút nữa là cô nói cô không phải mẹ ruột của Gia Bảo rồi!
Không ngờ bây giờ nhờ đứa bé mà Hà Tuấn Khoa chọn cứu cô, xem ra đứa con đó là cứu tỉnh của cô.
Jess cười một cách kỳ quái, nhìn Lâm Hương Giang nói: “Cô Nguyễn Cao, bây giờ cô nhìn rõ bộ mặt của người đàn ông này như thế nào rồi chứ? Anh ta có thể vì cô mà vứt bỏ cô chủ lớn nhà chúng tôi, hôm nay cũng có thể vì con của người khác mà không quan tâm sự sống chết của cô, cô còn muốn một lòng đi theo anh ta không?”
Lâm Hương Giang nhắm mắt, tự cười bản thân mình, cô còn có thể nói gì nữa đây?
“Cô Nguyễn Cao, tôi cho cô một cơ hội thì sao? Chỉ cần cô giết người phụ nữ này, tôi sẽ thả cô đi” Jess cảm thấy trò chơi này càng ngày càng thú vị Khi Lâm Hương Giang mở mắt, Jess đưa đến trước mặt cô một con dao, cô ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh.
Nguyệt Hương tê dại người, cô không ngờ mình lại bị mang ra trêu đùa với cái chết nhanh như vậy, cô hoảng sợ nhìn Lâm Hương Giang cầu cứu: “Cô Giang, hãy vì con tôi còn nhỏ mà tha cho tôi cái mạng này”
Lâm Hương Giang bỗng dưng cảm thấy nực cười, rõ ràng cô cũng là người bị hại, tính mạng của cô ấy cũng đang bị đe dọa, nhưng tất cả đều cầu xin cô có một tấm lòng bồ tát, đừng để một đứa trẻ không có mẹ!
Cô vừa tức giận vừa thương hại, bổng nhiên cô giành lấy con dao trong tay .Jess!
“Đúng, giết cô ta, chỉ cần cô giết cô ta, tôi lập tức thả cô!” ánh mắt .Jess trở nên điên cuồng, không ngừng khích lệ Lâm Hương Giang ra tay.
Nguyệt Hương run rẩy ngồi trên mặt đất, nhìn Lâm Hương Giang như một con thú nhỏ.
tội nghiệp, chua xót cầu xin: “Đừng…”
“Giang!” Hà Tuấn Khoa hét lên gọi cô, cô tuyệt đối không thể mắc bẫy của .Jess!
Lâm Hương Giang cầm chắc con dao.
trong tay nhìn Nguyệt Hương đáng thương, sau đó nhìn về phía Hà Tuấn Khoa đang mặt mày u sầu, anh hận không thể đến ngăn cản cô ra tay với Nguyệt Hương sao?
Gô nhìn anh một cách yếu ớt, khẽ nói: “Em sẽ không làm khó anh” Vừa dứt lời, cô đã vứt con dao, quay người chạy nhanh về phía lan can.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng xem cô định làm gì, đợi đến khi hoàn hồn, chỉ thấy cô trèo qua lan can, không do dự nhảy xuống biển!
“Lâm Hương Giang!” Hà Tuấn Khoa hét khản cả cổ, giây phút đó trái tim anh thắt lại, tại sao cô có thể nhảy xuống ngay trước mặt anh chứt Cũng vào giây phút đó, người vốn dĩ ngồi trên xe lăn là anh đột nhiên đứng dậy, theo phản xạ anh muốn nhảy xuống cứu người, nhưng Cốc Nam Ninh ở phía sau đã kéo anh lại.
“Anh cẩn thận!” Cốc Nam Ninh lo lãng hét lên, sau đó là một vài tiếng súng Hóa ra là .Jess bên đó nhìn thấy Lâm Hương Giảng nhảy xuống biển, mất đi quân cờ quan trọng nhất, anh ta lập tức ra lệnh thuộc hạ bắn Hà Tuấn Khoa.
Anh không thế để cho Hà Tuấn Khoa được sống!
.Jess bên đó đã nổ súng, Cốc Nam Ninh lập tức cũng ra lệnh cho người phía sau nổ súng, hai bên trực tiếp đấu nhau trên biển!