Đào Hương Vi nhìn Nguyễn Cao Cường cẩn thận che chở Nam Tinh về phòng bệnh, chỉ là hành động như vậy đã qua nhiều năm rồi, từ khi bọn họ còn đang học đại học.
Ánh mắt cô ta ảm đạm, cô ta nhếch môi tự giễu, có lẽ có một người phụ nữ khác ở bên cạnh anh ta cũng tốt.
Khi cô ta và Phạm Văn Đồng ra khỏi bệnh viện, các phóng viên truyền thông luôn ngồi xổm chờ đợi tin tức, lập tức chạy qua bao vây ngăn cản hai người họ.
“Xin hỏi có phải hai anh chị đi thăm người bị thương không? Có thể tiết lộ một ít về tình hình của người bị thương không?”
Chuyện này nhất định phải cho công chúng một câu trả lời hợp lý, nếu không fan cô †a làm người khác bị thương, tuy rằng không liên quan gì tới cô ta nhưng cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới cô ta.
“Sau khi được bác sĩ cấp cứu, tình trạng vết thương của người bị thương đã ổn định hơn. Về sau, tiền chữa bệnh của cô ấy tôi sẽ chịu trách nhiệm” Đào Hương Vĩ nói.
“Ý của chị là, chị muốn chịu thay fan của mình ư? Nghe nói ban đầu anh ta muốn trút giận giùm chị, người anh ta muốn tạt là Nguyễn Cao Cường, thế mà bây giờ anh ấy không sao cả, chị có cảm thấy nuối tiếc không?” Phóng viên hỏi đến cùng.
“Đúng là tôi nên chịu trách nhiệm vì chuyện này, sẵn đây tôi muốn nói với fan hâm mộ của mình, xin các bạn trước khi làm chuyện gì, hãy nên suy nghĩ rõ ràng. Ân oán giữa tôi và Nguyễn Cao Cường, tôi sẽ tự mình giải quyết, mọi người không cần lo lắng cho tôi” Cô ta không muốn có fan hâm mộ nam nào thay cô ta dạy dỗ Nguyễn Cao Cường.
“Vậy việc Nguyễn Cao Cường áp đặt quy tắc ngầm với cô, cô không định tố cáo anh ta à?” Phóng viên nhiều chuyện hỏi.
Đào Hương Vi im lặng, sau đó trả và anh ta đã hủy bỏ hợp đồng, chuyện này chấm dứt tại đây, hy vọng mọi người đừng khơi nó ra ra nữa.”
“Hả? Cô hủy hợp đồng rồi? Thế sau này cô muốn ký với studio Phạm Văn Đồng hả?” Mọi người thấy cô và Phạm Văn Đồng đi chung, đương nhiên sẽ cho là vậy.
Đào Hương Vi đang muốn trả lời, Phạm Văn Đồng vẫn đứng bên cạnh cô đột nhiên đưa tay khoác lên vai cô, cười tủm tỉm trả lời phóng viên: “Không sai, kế tiếp quan hệ giữa chúng tôi là đồng nghiệp, mong mọi người sẽ chiếu cố nhiều hơn”
“Đồng nghiệp? Lẽ nào hai người không phải là couple sao?” Phóng viên trêu chọc hỏi.
Phạm Văn Đồng cúi đầu nhìn về phía Đào Hương Vị, trong ánh mắt lóe lên tia mờ ám, anh ta áp nửa đùa nửa thật: “Trong đoàn phim thôi, trên thực tế thì… mọi người cứ mỏi mắt chờ đợi nhé!” Đáp án lập lờ nước đôi thế này, thật khiến người ta suy tưởng viễn vong.
Đào Hương Vi cảm thấy không thể để anh †a nói tiếp nữa, ai biết sau khi trở về phóng viên sẽ viết về họ như thế nào?
Chỉ sợ đến lúc đó tin tức truyền ra ngoài là bọn họ couple từ phim ra ngoài đời thật?
“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cứ như vậy đi” Đào Hương Vi không muốn trả lời câu hỏi gì nữa, cô ta lập tức sải bước rời đi.
Các phóng viên rõ ràng đâu định buông tha bọn họ như vậy, dọc đường cứ truy hỏi đến cùng.
Buổi tối, bầu không khí trong nhà ăn của nhà họ Nguyễn Cao hơi nặng nề.
Vì chuyện của Nguyễn Cao Cường nên mấy ngày nay cổ phiếu của tập đoàn Nguyễn thị rớt giá vô cùng thê thảm.
“Mày xem tai họa mày ra gây ra kìa! Áp đặt quy tắc ngầm với diễn viên nữ? Bị người ta tạt axit sunfuric? Người gặp tai nạn là thư ký của nó, lại hai nửa đời sau của cô gái khác? Tin tức mấy hôm nay về mày thật đặc sắc!” Hai ngày nay, mỗi lần Nguyễn Cao Khải mở tin tức lên, thấy tin tức về Nguyễn Cao Cường đều tức giận mắng anh ta muốn tắt thở.
“Ông nội ơi, sao ông rảnh rỗi coi những tin tức bất quái này làm gì? Những tin tức này đều do truyền thông không có lương tâm thổi phồng lên” Lâm Hương Giang không nhịn được cười nói.
Ông ta nghiêm mặt hừ lạnh đáp: “Chẳng lẽ bọn họ đưa sai tin à? Những tin tức kia cũng do bọn họ viết bậy sao?”
“Những tin khác có viết bậy hay không thì cháu không biết, nhưng nói anh cháu áp đặt quy tắc ngầm với diễn viên nữ là không đúng, diễn viên nữ đó là ai? Là chị dâu cả của cháu ạt” Lâm Hương Giang nói thay Nguyễn Cao Cường.
“Chị dâu cả cái gì? Người ta hoàn toàn không đón nhận tình cảm của nó, nếu không sao nó phải gấp gáp làm những chuyện đó với người ta giữa ban ngày ban mặt?” Nguyễn Cao.
Khải cảm thấy thật mất mặt!
“Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn thị lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế, thảo nào người ta ghét bỏ mày!” Ngay cả lão già như ông ta cũng không muốn đón nhận anh ta.
“Ông nội, ông lớn tuổi rồi, có thể nói chuyện êm dịu một chút không?” Nguyễn Cao Cường nhíu mày.
“Sao nào? Chê tao nói chuyện khó nghe hả? Vậy mày đừng có làm những chuyện khốn nạn này nữa!” Nguyễn Cao Khải càng nghĩ càng tức giận: “Mày lập tức giải quyết vấn đề giá cổ phiếu của tập đoàn cho tao, nếu không thì lời tao nói càng không khách sáo hơn!”
Điều ông ta lo lắng cuối cùng vẫn là vấn đề lợi ích của tập đoàn.