Dạ Hữu Khánh không nói gì, đáy lòng thầm nghĩ, chuyện như vậy tốt nhất là đừng nên xảy ra thì hơn.
Trong cửa hàng áo cưới, Đào Hương Vi đang mặc thử lên người bộ váy cưới được Nguyễn Cao Cường mời riêng nhà thiết kế tới để làm cho cô.
“Bộ váy cưới này có phải to quá rồi không?” Cô nhìn cái đuôi váy kéo dài thật dài phía sau, cảm thấy bản thân không thích nổi kiểu váy cưới long trọng xa xỉ như thế này.
Em cần phải nghỉ ngơi “Không to, dựa theo số đo của em để làm mà.” Nguyễn Cao Cường đứng bên cạnh cô, không ngừng quan sát dáng vẻ cô mặc váy cưới.
Không ngờ đã bao năm trôi qua, cuối cùng anh cũng có thể khoác lên người cô bộ váy cưới rồi.
“Em không nói đến vấn đề kích cỡ, mà là..
“Mẹ, con cũng cảm thấy bộ váy cưới này rất đẹp. Mẹ xem ở phía trên đuôi váy đều là những kim cương lấp lánh”
Lần đầu tiên Đào Vân Nhi nhìn thấy một bộ váy cưới chói mắt như: vậy.
Thật ra đấy anh ấy để nhà tỈ dám đi lại tùy tiện.
Tuy đều là những mảnh vỡ rất nhỏ nhưng chúng đều là kim cương thật, lỡ như rơi mất một hai viên thì làm sao bây giờ?
Giống như nhìn ra được phiền não của cô, Nguyễn Cao Cường nói: “Em không cần lo lắng, nhà thiết kế đã nói dù em có cử động thế nào thì mấy viên kim cương này cũng không rơi được đâu”
“Nhưng mà…” Cô vẫn không yên tâm.
“Mẹ, mẹ cứ mặc đi, thật sự là rất đẹp đó.” Lúc này Đào Vân Nhi đang mặc trên người bộ váy công chúa mà ba cô bé đặt riêng để bé diện vào lễ cưới.
Đào Vân Nhi kéo hai người lại, để ba mẹ đứng cạnh nhau rồi cô bé đứng ở giữa: “Ba mẹ nhìn vào gương đi, nhà chúng ta ba người có phải rất đẹp không?”
Trong gương là người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp và ông phải là vấn đề Đào Hương Vi muốn phàn nàn, lính nhiều kim cương lên như vậy thì cô nào một bé gái đáng yêu, quả thật là một gia đình có giá trị nhan sắc rất cao.
Đào Hương Vi có chút căng thẳng, cô chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ kết hôn và trở thành vợ của anh ấy.
Hôn lễ được tổ chức trong trang viên lớn của nhà họ Nguyễn, người cần mời đều đã được Nguyễn Cao Cường mời tới rồi.
“Nghe nói cô dâu là mối tình đầu của tổng giám đốc Cường thời còn học đại học, bọn họ sau khi chia tay nhiều năm mới phát hiện hóa ra đối phương mới là bến đỗ của mình. Vậy nên là tình cũ không rủ cũng tới, rốt cuộc thì họ cũng kết hôn rồi.”
“Không phải bọn họ có một đứa con sao? Đứa trẻ đó cũng khá lớn rồi, tôi thấy chắc không phải chỉ đơn giản là nối lại tình cũ như vậy đâu”
“Hản là như vậy, nếu không tại sao một người vừa mới ly hôn xong như tổng giám đốc Cường lại cưới cô ấy?”
“Có lẽ đối với mỗi người đàn ông mà nói, mối tình đầu vĩnh viễn là ánh trăng sáng”
Khách khứa liên tục bàn tán xôn xao về hai người họ.
Lâm Hương Giang giúp đỡ bên trong phòng thay đồ, bận rộn cả một buổi, vất vả lắm mới có thể giúp Đào Hương Vĩ thay váy cưới, trang điểm xinh đẹp.