Đến cuối Lâm Hương Giang đều không nói chỗ của Hoàng Kiều Liên cho Nguyễn Cao Diệp, bởi vì cô cũng không biết là rốt cuộc Hoàng Kiều Liên đang ở đâu.
Lúc Hoàng Kiểu Liên rời đi, không hề nói cho cô biết, cô cũng không hỏi, cô biết suy nghĩ của người chị em tốt này, cô không muốn cho bất cứ ai biết chỗ ở của cô ấy.
Lúc cô ấy đi đã nói, đợi cô ấy đi ra ngoài xem đủ phong cảnh thì sẽ quay trở bề, sẽ chủ động liên lạc với Lâm Hương Giang.
Không biết là tại sao, Nguyễn Cao Diệp không truy hỏi nữa, ánh mắt cứ như thiếu mất cái gì đó.
Lúc Lâm Hương Giang rời đi, anh ta mới nói với bóng lưng của cô: “Em không nói cho anh biết cô ấy ở đâu cũng không sao, nhất định anh sẽ tìm được cô ấy!”
Anh ta muốn dưỡng thương cho tốt, cơ thể anh đang chảy dòng máu của Hoàng Kiều Liên, không thể phu tấm lòng của cô ấy được.
Chờ anh ta khỏi rồi, anh ra sẽ đi tìm cô ấy.
Lâm Hương Giang dừng lại mấy giây, không trả lời cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến mở cửa rời đi Anh ta có thể tìm được Hoàng Kiều Liên hay không thì phải trông chờ vào bản thân anh ta rồi.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Hà Tuấn Khoa đang yên lặng ở hành lang chờ cô, có một dòng nước ấm không tên chảy qua tìm cô.
Nghĩ đến những mâu thuần hiểu lầm giữa Nguyễn Cao Diệp và Hoàng Kiều Liên, làm cho giờ phải bỏ lỡ nhau, đột nhiên cô cảm thấy người ở trước mắt này quan trọng đến nhường nào.
“Nói gì trong đó vậy? Tại sao đi ra lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?” Hà Tuấn Khoa khó hiểu mà nhìn cô, “Tôi dùng ánh mắt gì nhìn anh cơ?” Lâm Hương Giang nhếch miệng mà hỏi.
Người đàn ông nhướn mày: “Chính là kiểu ánh mắt..muốn độc chiếm lấy tôi”
Lâm Hương Giang không khỏi bật cười, lời này mà hắn cũng không ngại mà nói ra được, cúi người vòng hai tay qua ôm lấy cổ hắn, tiến đến gần tai anh cười mà nhẹ giọng nói: “Làm sao giờ, bị anh nhìn thấu rồi, tôi chính là muốn độc chiếm anh đấy”
“Không sao cả, tôi vốn dĩ là của em rồi.’ Hản cũng rất phối hợp.
Lâm Hương Giang gật đầu: “Anh nói đúng lắm, ai cũng không thể tranh giành anh với tôi.”
“Trừ em ra, còn có ai tranh tôi nữa?” Hắn buồn cười mà nói.
Cô rất nghiêm túc mà nhìn vào ánh mắt hắn mà nói: “Tuấn Khoa, đã nói hết rồi, cho dù là xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không được rời xa đối phương”
“Em bị sao thế? Sao tự dưng lại nói những lời này?”
“Không sao hết, chính là tự nhiên thấy vậy”
Hắn nâng hàm cô lên: “Khó trách lại nói tâm tình của phụ nữ mang thai rất phức tạp, nghĩ tới nghĩ lui”
“Điều này thì anh lại nói đúng rồi, vì vậy anh phải đối xử tốt với tôi một chút, tuyệt đổi không được khiến tôi không vui”“
“Giờ tôi chưa đối xử chưa đủ tốt sao?” Hà Tuấn Khoa bật cười.
Cô làm bộ suy tư vài giây mới nói: “Ừm, miễn cưỡng thì vẫn được đi, còn cần tiếp tục nỗ lực”
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chắm vào cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Lúc mà em mang thai Thanh Dương, tôi không có tham gia, còn lần này tôi đi cùng em suốt cả hành trình, cho đến khi em sinh đứa trẻ ra”’ Hắn đưa bàn tay lớn khẽ sờ lên bụng đang hơi to ra của cô.
Lâm Hương Giang bị vẻ mặt của nghiêm túc của hắn làm cho cảm động, định nói cái gì đó, đột nhiên ây da một tiếng.
“Sao vậy?” Hà Tuấn Khoa bị cô dọa cho giật mình, dây thần kinh liền căng lên: “Chỗ nào không thoải mái hả?”
Lâm Hương Giang chỉ vào bụng, hẳn liền căng thẳng: “Em bé sao rồi?”
“Vừa nãy nó mới dùng sức đạp tôi một cái.”
Cô nhẹ giọng lại nói Hà Tuấn Khoa nghe vậy, lúc này thì thần kinh căng thẳng mới dần đần thả lỏng xuống: “Em dọa tôi tồi”
“Anh phải nói với em bé chứ, nó đạp tôi đau mà Hãn lại sờ vào bụng cô, thực sự nói với bụng của cô: ‘Nhóc nghịch ngợm, không được bắt nạt mẹ con, cẩn thận khi con ra cha sẽ tìm có tính số”
Lâm Hương Giang nghe vậy liền cười: “Nếu như tôi sinh ra con gái, anh có nỡ đến tìm nó tính sổ không?”
Hà Tuấn Khoa lại không nghĩ đến vấn đề này, hẳn nghiêm túc mà suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu như là con gái, thì chắc tôi sẽ không nỡ”
“Hừ, tôi biết mà, nếu như có con gái, chắc chắn anh sẽ dành toàn bộ tình yêu cho con bé hết”
Hắn nâng tay lên véo mũi cô: “Giờ em đang ghen tuông với chính con gái của mình đấy à?”
Trước đây cô còn trách hắn ghen với con trai, giờ cô cũng như thế rồi?
“Anh là chồng tôi, đương nhiên tôi phải ghen rồi.” Cô vừa mở miệng, liền nói ra những gì chân thật nhất trong lòng mình ra.
Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt hẳn trở nên thâm trầm, cô mới phản ứng lại là mình nói cái gì, vẻ mặt liền ngây ngốc.
“Em nói tôi là ai của em cơ?” Ánh mắt hẳn sáng rực mà nhìn chăm chăm cô.
Lâm Hương Giang không có chỗ nào để trốn, nếu đã nói rồi, còn có gì mà ngại ngùng cơ chứ?
Cô làm trong giọng: “Tôi nói anh là chồng tôi, chẳng lẽ không phải sao? Anh muốn chối không nhận hả?”
“Tôi nhớ là chúng ta kết hôn còn chưa lấy giấy chứng nhận”
“Anh còn không ngại mà nói thế hả, còn chưa lấy giấy chứng nhận kết hôn thì anh đã làm cho bụng tôi to lên rồi, làm người khác biết anh chính là một tên cặn bã!” Cô hừ một tiếng.
Hà Tuấn Khoa ăn không nói có mà gật đầu “Em đã nhắc nhở tôi rồi, xem ra chúng ta phải nhanh đi lấy giấy chứng nhận kết hôn thôi.”
“Không phải là anh nói đợi anh có thể đứng dậy đi đường thì mới lấy giấy chứng nhận với tôi sao?”
“Tình hình bây giờ không cho phép nữa, tôi không muốn con tôi sinh ra lại là một đứa con riêng không có danh phận.”
Lâm Hương Giang nhíu mày lại: “Nghe anh nói như vậy, tôi và anh nhận giấy chứng nhận là vì danh phận của đứa trẻ sao?”
“Nếu không thì sao? Tôi không muốn bị người khác chửi là cặn bã đâu”
“Anh..” Lâm Hương Giang bĩu môi không vui, hẳn lại vì đứa con mới nhận giấy chứng nhận với côi Hà Tuấn Khoa làm sao mà không nhận thấy được cảm xúc của cô có thây đổi chứ?
Hắn nhịn cười mà cố ý nói: “Quay về xem xem ngày nào tốt, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn đi”
“Tôi không muốn lấy giấy chứng nhận với anh nữa” Cô phụng phịu nói ‘Tại sao? Em không muốn gả cho tôi, hay là muốn đứa con của chúng ta trở thành một đứa con riêng?”
Lâm Hương Giang bĩu môi không nói gì, một lát sau mới tức giận mà nói: “Dù sao giờ tôi cũng không muốn nhận giấy chứng nhận với anh nhanh như vậy nữa”’ “Không vui rồi hả?” Hắn xoay mặt cô sang đối diện với mặt hẳn.
Cô gạt tay hẳn ta, còn cãi vặn lại: “Không có”
“Đã là mẹ của hai đứa con rồi, vẫn dễ tức giận như là trẻ con vậy, xem như là tôi sợ em đi.”
Nhìn thấy cô xem là thật, nói thêm nữa không chừng tức giận thật, hắn cũng không đùa cô nữa.
“Đồ ngốc, tôi nói giỡn với em không được sao? Tôi và em đi lấy giấy chứng nhận đương nhiên không phải vì đứa trẻ rồi, quan trọng hơn là tôi muốn em trở thành vợ tôi” Hẳn nói xong, cầu lấy tay cô rồi hôn xuống mu bàn tay.
Lâm Hương Giang phản ứng lại, hắn đang đùa cô, cảm giác ngại ngùng: “Đáng ghét, ai muốn thành vợ anh chứ” Cô đẩy hẳn ra, đứng thẳng dậy rời đi.
“Em đợi tôi với” Hắn đẩy xe lăn đi theo phía sau.
“Anh mau đi theo tôi đi” Cô cố ý để cho hẳn đuổi theo.
“Tôi đuổi kịp thì em sẽ đồng ý đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với tôi sao?” Hắn lại rất biết cách bàn điều kiện.
“Anh đuổi kịp đi rồi.” Cô không kìm được mà đi chậm lại, khóe miệng cong lên.
“Chị Vi, chị xem đám phóng viên vừa chụp ảnh được Phạm Văn Đồng đến bệnh viện thăm chị, vừa đưa tin ra, giờ toàn bộ mọi người đều không tin lời giải thích trước đó của anh ấy, cho rằng anh ấy và chị đang quen nhau” Phương Thảo đưa điện thoại cho Đào Hương Vĩ nhìn tin tức giải trí phía trên.
Đào Hương Vi nhìn lướt qua, cô ta không rõ rốt cuộc có phải Phạm Văn Đồng đang mượn cô †a để nổi tiếng hay không.
“Kệ bọn họ đi, dù sao cũng không phải là sự: thật, có làm thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng gì” Cô ta lại không quan tâm lắm.