Mộ viên, lúc gió thổi tới vẫn mang theo chút lạnh lẽo.
Hà Tuấn Khoa thấy người phụ nữ bên cạnh rùng mình, bèn cởi áo khoác âu phục của mình phủ lên người cô.
Lâm Hương Giang cảm giác được nhiệt độ và hơi thở thuộc về anh còn lưu lại trên âu phục, cảm thấy ấm áp tới tận đáy lòng.
Cô nghiêng đầu trực tiếp dựa lên trên vai anh.
“Hiện tại mẹ con bọn họ đã có thể đoàn tụ” Cô nhìn hai mộ bia phía trước nói.
Hà Tuấn Khoa đã làm lễ tang cho Hà Tùng Nhân, cuối cùng hạ táng anh ta bên cạnh mẹ anh ta, coi như để cho hai mẹ con bọn họ bầu bạn với nhau.
Hà Tuấn Khoa chỉ nhìn mộ bia không lên tiếng. Anh đưa tay ôm vai cô, tròng mắt rất bình tĩnh.
Một lát sau, anh nói với người phụ nữ trong ngực: “Chúng †a đi thôi” Anh ta làm những chuyện này cho Hà Tùng Nhân đã đủ hết tình hết nghĩa.
Hai người đi ra khỏi mộ viên, ngồi vào xe.
Vào lúc xe khởi động lái trở về, đột nhiên di động trong túi áo Hà Tuấn Khoa rung lên.
Anh lấy điện thoại di động ra, sau khi thấy tên người gọi tới anh không tự chủ cau mày, sau đó mới nhận máy.
“Tổng giám đốc Khoa, chị cả của ngài lại phát bệnh, bác sĩ nói phải đưa chị ấy tới bệnh viện trị liệu mới được” Là bảo mẫu chăm sóc Hà Hàm Bội gọi điện thoại tới báo cáo tình huống.
“Vậy kêu vệ sĩ đưa chị ta tới bệnh viện đi” Anh đang giam giữ tự do của chị cả, nhưng không hề định mặc kệ sống chết của chị ta.
“Thế nhưng… chị cả của ngài lại nói trừ phi ngài đến gặp chị ấy, nếu không chị ấy có chết cũng không tới bệnh viện”
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống, gương mặt vốn anh tuấn lúc này càng nhiều thêm một phần lạnh lẽo: “Anh nói với chị ta, có tới bệnh viện hay không là do chị ta quyết định, đợi khi chị ta sắp tắt thở rồi tôi sẽ đi liếc mắt gặp chị ta lần cuối”
Anh nói xong trực tiếp cúp điện thoại, dáng vẻ lãnh khốc khiến người không rét mà run.
Không phải anh vô tình với chị cả của mình, mà là những chuyện chị cả của anh từng làm đã khiến lòng anh rét lạnh.
Lâm Hương Giang nghe được anh nói chuyện điện thoại, lại thấy thân sắc rất không tốt của anh sau khi cúp điện thoại, cô không khỏi vỗ vỗ tay anh: “Không nên phiền não vì người như vậy, nếu như anh không thể bỏ xuống được thật thì cứ đi thăm chị ấy đi”
Cô đã nghe nói tới chuyện sức khỏe của Hà Hàm Bội càng ngày càng tệ. Không phải cô đã tha thứ cho Hà Hàm Bội, cô chỉ sợ đến cuối cùng trong lòng Hà Tuấn Khoa sẽ có áy náy.
Hà Tuấn Khoa nắm ngược tay cô, nói: “Không cần quan tâm tới chị ta” Anh mới vừa rồi, anh sẽ chỉ gặp mặt chị ta lần cuối.
Lãnh Thiên Khuê năm trên giường bệnh ba tháng, trên người cô còn đang cắm ống truyền dịch. Quá lâu không thấy ánh sáng mặt trời, da thịt trên mặt trắng tới mức gần như trong suốt.
“Đến cùng khi nào cô ấy mới có thể tỉnh?” Những lời này gần như mỗi ngày Dạ Hữu Khánh đều sẽ hỏi bác sĩ một lần, đáp án lấy được vẫn luôn là không thể xác định.
Anh ta cưỡng ép chuyển viện cho cô ấy, tìm bác sĩ giỏi nhất trị liệu cho cô ấy, nhưng kết quả lại không lý tưởng.
Anh ta ngồi vào ghế bên mép giường bệnh, nắm lấy tay cô ấy, trên mặt là vẻ mệt mỏi rã rời không cách nào che hết.
“Lãnh Thiên Khuê, cô đủ rồi, cô nên tỉnh lại đi, cô muốn trừng phạt tôi cũng phải có mức độ!” Giọng điệu của anh ta rất nặng nề, đột nhiên anh ta bắt đầu sợ hãi loại ngày tháng chờ đợi không thấy tận cùng này.
Lãnh Thiên Khuê vẫn đang nhắm mắt, không có bất kỳ lời đáp lại nào. Hiện tại cô ấy không khác gì người thực vật.
Ba tháng này tới nay, mỗi ngày Dạ Hữu Khánh đều đang tự trách. Anh vô cùng hối hận, anh không nên đuổi theo cô ấy không bỏ như vậy.
“Lãnh Thiên Khuê, nếu như cô mở mắt ra, tôi sẽ trả lại tập đoàn Vinh Quang cho cô, trả lại tất cả của nhà họ Lãnh cho cô. Cô có nghe được không?” Anh đưa ra lời hứa hẹn lớn nhất, nhưng người phụ nữ trên giường bệnh vẫn thờ ơ.
Rốt cục Dạ Hữu Khánh cũng nếm được thế nào gọi là tan vỡ.