“Lâm Hương Giang, em nhìn anh, lặp lại lần nữa, em không quen anh?” Hà Tuấn Khoa tưởng cô làm bộ không quen biết anh, thế nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy kháng cự anh lại không giống như làm bộ, anh không khỏi hoảng hốt.
Lâm Hương Giang chỉ trốn trong lòng Hà Tùng Nhân, còn bày ra vẻ rất sợ hãi, nào còn dám nói nhiều với anh câu?
Cô kéo ống tay áo Hà Tùng Nhân, nhỏ giọng ni chú út của anh thật sao? Chú ấy quá hung dữ”
Hiện tại Hà Tùng Nhân vô cùng hưởng thụ sự dựa dẫm của cô với anh ta. Thật ra khi bọn họ yêu đương, cô vẫn luôn nghe theo anh ta.
“Đúng, anh ấy là chú út của anh, có thể..
thiếu sót cho nên tính tình vẫn không được tốt lắm” Hà Tùng Nhân liếc nhìn chú út còn đang ngồi lên xe lăn, cho tới bây giờ chân của anh còn chưa khỏe sao?
Chú ấy là là do thân thể có Anh đã không kiện toàn, nào có năng lực mang hạnh phúc tới cho Lâm Hương Giang?
“Ah, thì ra là vậy” Lâm Hương Giang có chút đồng tình liếc nhìn người đàn ông đối diện. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô thực sự quá dọa người, rất nhanh cô đã dời tâm mắt đi nơi khác “Hà Tùng Nhân, mau buông cô ấy ra” Giọng điệu của Hà Tuấn Khoa rất lạnh lùng, chỉ thiếu chút nữa anh đã trực tiếp tiến lên bắt Lâm Hương Giang trở lại.
“Chú út, chú nói lời này thật quá kỳ quái, cháu không trói cô ấy, nói cái gì mà buông ra hay không?” Khóe mắt Hà Tùng Nhân hiện đầy đắc ý, hôm nay Lâm Hương Giang chỉ còn ký ức tháng ngày bên anh ta, cô lại trở về bên cạnh anh ta.
Về phần chú út… Anh đừng mong có thể đoạt người với anh ta.
“Gốc Nam Ninh, đi tới dẫn mợ trở về” Hà Tuấn Khoa không muốn nói nhảm với Hà Tùng Nhân, anh phải hiểu rõ rốt cuộc Lâm Hương Giang bị gì.
Cốc Nam Ninh lập tức dẫn theo vài người đi tới.
“Chú út, chú chớ làm loạn, không nên thương tổn Hương Giang!” Hà Tùng Nhân thấy thế lập tức bày ra tư thái bảo vệ Lâm Hương Giang.
Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa tràn đầy lãnh khốc, không nói một lời chờ Cốc Nam Ninh dẫn người tới.
“A… Các người làm gì vậy? Không nên đụng vào tôi!”
Đám người Cốc Nam Ninh vừa tách Hà Tùng Nhân và Lâm Hương Giang ra, cô đã kinh hoảng kêu to.
“Tùng Nhân..” Cô đưa tay muốn bắt lấy Hà Tùng Nhân, không muốn cách xa anh ta.
“Hương Giang..” Hà Tùng Nhân cũng bày ra dáng vẻ khó có thể chia xa.
Lúc này, Hà Tuấn Khoa lại trở thành trưởng bối ác độc buộc bọn họ phải xa nhau.
“Chú út, chú không nên tách cháu và Hương Giang, chúng cháu thật sự yêu nhau, chúng cháu đã thề đời này sẽ không bao giờ rời khỏi đối phương. Mặc kệ chú dùng biện pháp gì, chúng cháu cũng sẽ không từ bỏ!” Hà Tùng Nhân cố ý nói những lời này với anh.
“Đúng, chú đừng mơ có thể chia cách chúng cháu!” Lúc này Lâm Hương Giang cũng rất tức giận, trợn mắt dữ nhìn Hà Tuấn Khoa: “Chú chia rẽ nhân duyên của chúng tôi sẽ bị thiên lôi đánh, chú có biết không?”
Rốt cục Hà Tuấn Khoa cũng không nhịn được mà nhíu mày, mâu quang lạnh lẽo sắc bén nhìn chằm chằm cô. Cảm xúc của cô với Hà Tùng Nhân sâu như vậy sao?
Cuối cùng mấy người Cốc Nam Ninh vẫn tách hai người ra. Có người khống chế Hà Tùng Nhân, Lâm Hương Giang thì bị đưa tới trước mặt Hà Tuấn Khoa.
Cô vẫn luôn phản kháng giấy giụa, dù tới trước mặt anh, bị khí thế lạnh lùng trên người anh chấn trụ, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng lúc này trong lòng cô càng nhiều hơn vẫn là tức giận: “Chú… chú vốn không phải chú út của Tùng Nhân, chú không xứng!”
“Đưa cô ấy đi” Hà Tuấn Khoa chỉ muốn đưa cô về nhà, sau khi về nhà lại xem xem cô bị sao vậy.
“Tôi không đi! Buông ra…” Lâm Hương Giang không rõ tại sao anh lại muốn đưa cô đi?
Cô quay đầu nhìn về phía Hà Tùng Nhân đã bị khống chế phía sau, nói với anh ta: “Tùng Nhân, anh không phải sợ, mặc kệ chú ấy làm gì em em cũng sẽ không đồng ý rời xa anh!”
“Chú út, van cầu chú không nên thương tổn Hương Giang..” Hà Tùng Nhân lại khóc to, còn lớn tiếng cầu xin, biểu diễn vô cùng đúng chỗ.
“Tùng Nhân, chờ em trở lại!”
Nghe được mấy lời cuối cùng của Lâm Hương Giang, đáy mắt Hà Tùng Nhân xẹt qua một tia cười lạnh như ý.
Sở dĩ anh ta chịu để chú út dẫn Lâm Hương Giang đi hoàn toàn là vì anh ta không cần lo lắng Lâm Hương Giang thay lòng đổi dạ, hôm nay người cô yêu chỉ có anh ta”
Hà Tuấn Khoa dẫn Lâm Hương Giang về nhà, nhìn cô một hồi lâu sau đó mới thốt ra: “Được rồi, Hà Tùng Nhân không còn ở đây nữa, em đừng giả bộ.”