Nhìn thấy Hà Tuấn Khoa xuất hiện, trái tim Lâm Hương Giang bỗng đập lỡ đi một nhịp Người đàn ông cao lớn bước đến trong màn đêm, khí thế mạnh mẽ khiến người ta căng thẳng đến độ đến hít thở cũng phải trở nên cẩn thận hơn.
Toàn thân cô trở nên căng thẳng khi bị anh dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chăm lấy.
Lâm Thanh Dương thấy cha mình đến, khuôn mặt cậu bé lập tức cười tươi như hoa: “Cha đến đúng lúc lắm, mẹ muốn đưa con đi ăn lẩu đó, cha cùng đi nhé!”
Lâm Hương Giang nín thở một cái, vừa tính mở miệng từ chối thì Hà Tuấn Khoa đã mở lời trước: “Được, tôi mời.”
Cô quay qua nhìn hắn, vừa hay anh cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau như bị điện giật vậy, cô hoảng loạn tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Khó khăn lắm mới rời khỏi hẳn, bây giờ lại vì con trai mà phải tiếp xúc với anh lần nữa, cô rất nghỉ ngờ không biết hai cha con họ có phải đã tính toán trước hay không?
“Lẩu sao? Lúc tôi ở nước Pháp cũng từng nghe nói đến loại thức ăn này nhưng chưa được ăn thử, có ngon không?” Phạm Tây Luân hỏi Lâm Hương Giang với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Ừm..” Lâm Hương Giang rất khó để hình dung cho anh ta biết lẩu là loại thức ăn như thế nào, cô đột nhiên nghĩ ngợi ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên một tia sáng: “Là một loại thức ăn rất ngon, anh đi cùng chúng tôi nhé.”
Có thầy giáo ở đây thì một lát ngồi cùng với Hà Tuấn Khoa chắc cũng không ngượng ngùng lắm “Được thôi, lần này tôi đến đây cũng muốn thưởng thức món ngon và ngắm nhìn phong cảnh nơi này” Anh ta không hề khách sáo Cha mẹ Phạm Tây Luân đều là hoa kiều, từ lúc mới sinh ra đã sống ở nước Pháp nên cố tình đến đây để cảm nhận sự khác biệt về phong tục và nền ẩm thực giữa nơi này và nước Pháp.
Tất nhiên điều quan trọng nhất chính là anh ta rất hài lòng với học trò ở nơi này.
Nghe thấy Phạm Tây Luân muốn đi theo, đây đúng là đang phá hoại bữa ăn tối của gia đình họ mà, trong đáy mắt Hà Tuấn Khoa có chút bực mình, ánh mắt khi nhìn Phạm Tây Luân cũng mang chút ý thù địch.
Người đàn ông này và cô rốt cuộc có quan hệ gì chứ?
Khi đến tiệm lẩu, Hà Tuấn Khoa đã đặt phòng trước rồi.
Trên cái bàn tròn, Lâm Thanh Dương ngồi sát bên cạnh cô và kéo cha ngồi xuống bên kia của cô.
Lâm Hương Giang lại gọi Phạm Tây Luân: “Thầy giáo, anh ngồi ở đây này”
Phạm Tây Luân dường như không nhìn thấy sắc mặt tối sâm của Hà Tuấn Khoa và trực tiếp ngồi xuống: “Được thôi.”
“Chú, cha cháu phải ngồi với mẹ cháu.”
Vẫn là con trai thương mình nên chủ động nói đỡ lời giúp hẳn.
Lâm Hương Giang chau mày nói: “Nhóc con, cô nhận lời làm mẹ cháu chứ không có liên quan đến cha cháu” Đừng kéo họ lại gần nhau.
Khuôn mặt Hà Tuấn Khoa tối sầm lại ngồi bên cạnh con trai: “Thanh Dương, khỏi nói nhiều nữa” Anh cũng là người có nguyên tắc của mình.
Bốn người ngồi xuống xong xuôi, cửa phòng lại mở ra, An Thu Huyền vội vã chạy đến, khi nhìn thấy Lâm Thanh Dương ngồi đó thì cô ta mới buông được tảng đá trong lòng xuống.
“Thanh Dương, cháu chạy đi đâu thế?
Làm cô sợ muốn chết, cô còn tưởng không nhìn thấy cháu nữa rồi!” An Thu Huyền vỗ vỗ ngực nói.
Lâm Thanh Dương không thích cô ta lắm nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Ừ, cháu đi tìm mẹ cháu nên không kịp nói với cô.”
“Cái gì? Cháu…” An Thu Huyền chưa kịp hồi phục lại hơi thở bèn quay đầu qua nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh cậu bé.
Người phụ nữ này chính là…Lâm Hương Giang sao?
Đây chính là Lâm Hương Giang mà Hà Tuấn Khoa đã tìm kiếm mất hai năm vẫn không chịu từ bỏ sao?
An Thu Huyền nhìn Lâm Hương Giang không chớp mắt, con người thật của cô và hình ảnh trong tấm hình tìm người vẫn khác biệt quá xa.
Rất khó tin người phụ nữ trước mặt đã từng sinh con, làn da cô ấy trắng ngần, thân hình thon gọn, trên khuôn mặt không chút dấu vết của thời gian, còn có một hương vị đắm thắm của người phụ nữ nữa, đây chính là điểm thu hút Hà Tuấn Khoa sao?
Lâm Hương Giang phát hiện ra ánh mắt dò xét của đối phương nên bất giác quay đầu qua, đó là một cô gái rất trẻ trung xinh đẹp.
“Xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Khoa An Thu Huyền, tổng giám đốc Khoa luôn tìm cô, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy con người thật của cô rồi” An Thu Huyền chủ động đưa tay ra Lâm Hương Giang bất giác thầm nghĩ trợ lý của Hà Tuấn Khoa không phải là Hoài Vũ sao? Từ khi nào lại biến thành một cô gái trẻ vậy?
Cô cũng không hề nghĩ ngợi nhiều và bình thản trả lời: “Xin chào.” Cô không hề có ý bắt tay với cô ta.
Khuôn mặt của An Thu Huyền để lộ vẻ bối rối và lặng lẽ rút tay lại, nhìn thấy họ đang ăn lẩu nên quay mặt qua cười nói với Hà Tuấn Khoa: “Cả ngày nay tìm Thanh Dương vẫn chưa ăn gì cả, tổng giám đốc Khoa có thể mời tôi một bữa lẩu không?”
Hà Tuấn Khoa nhìn cô ta một cái rồi lại quay qua nhìn Lâm Hương Giang đang nói chuyện với Phạm Tây Luân, anh khẽ chau mày và trầm giọng nói: “Ngồi đi”
An Thu Huyền nở nụ cười rạng rỡ và lập tức ngồi xuống bên cạnh anh.
Lâm Hương Giang nhìn thấy hết cảnh này, xem ra cái cô An Thu Huyền này không chỉ là trợ lý của anh đơn giản như thế.
Một người trợ lý không thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh được.
“Mẹ, con muốn ăn thịt, mẹ giúp con nấu một miếng thịt có được không?” Lâm Thanh Dương chớp chớp mắt nhìn cô.
Lâm Hương Giang vốn muốn nấu một cuộn thịt dê giúp cậu bé nhưng nào ngờ Hà Tuấn Khoa ngồi bên cạnh nhìn thấy hết và nói: “Tự mình động tay mới có cái ăn, muốn ăn tự mình nấu”
“Thanh Dương, cô giúp cháu nấu nhé” An Thu Huyền nói.
Nào ngờ Lâm Thanh Dương không hề nể mặt cô ta và lạnh lùng nói: “Cảm ơn cô, cháu không ăn nước bọt của người khác.”
An Thu Huyền một lần nữa ngượng ngùng, cuộn thịt dê đang nấu trong nồi chỉ còn cách tự ăn thôi.
Suốt cả quá trình, Lâm Hương Giang chỉ nói chuyện với Phạm Tây Luân về cách phối nguyên liệu thế nào mới ngon nhất, nào là thịt dê nào là thịt bò, còn có bụng bò mà cô thích nhất nữa.
Hà Tuấn Khoa thấy cô gọi Phạm Tây Luân là thầy giáo bèn biết thì ra anh ta là giáo viên lúc cô đi du học.
Chỉ là một giáo viên thôi mà, cô có cần phải nhiệt tình vậy không?
An Thu Huyền cảm thấy hai cha con họ đang bị Lâm Hương Giang phớt lờ, trong lòng cô ta hơi nghi ngơ, lại nghĩ đến việc năm xưa Lâm Hương Giang hủy hôn, lẽ nào cô ấy vẫn không chịu nhận hai cha con họ sao?
Khó khăn lắm cả gia đình ba người mới ăn bữa cơm cùng nhau nhưng lại có thêm hai người nữa, Lâm Hương Giang lại không thèm để ý đến Hà Tuấn Khoa.
Cả bữa cơm, hai cha con họ ăn mà không mấy vui vẻ.
Bước ra khỏi quán lẩu, Lâm Thanh Dương kéo tay mẹ và nói: “Mẹ, con và cha đưa mẹ về nhé”
“Không cần đâu, mẹ kêu xe rồi, một lát sẽ có người đến đón chúng tôi ngay ” Cô không dám dễ dàng bước lên xe của hắn.
“Chúng tôi? Mẹ đi với chú này sao?” Đứa con trai đã hỏi giúp thắc mắc trong lòng của Hà Tuấn Khoa.
Lâm Hương Giang gật gật đầu: “Ừ” Bây giờ cô ở nhà họ Nguyễn Cao, thầy giáo là khách của cô nên để anh ta ngủ ở phòng khách của nhà họ Nguyễn Cao.
Hai cha con nghe thấy bèn tối sầm mặt lại lân nữa, đặc biệt là Hà Tuấn Khoa, anh cứ nhìn Phạm Tây Luân bãng ánh mắt sắc lẹm.
Chết tiệt, sao cô ấy có thể ở cùng một người đàn ông lớn tuổi chứ?
Chẳng lẽ cô trở nên phóng khoáng sau khi đi du học bên nước Pháp Chiếc xe đến đón Lâm Hương Giang đã tới rồi, cô lướt qua người Hà Tuấn Khoa cuối cùng nhìn con trai, trong lòng có chút không nỡ nhưng vẫn cố nén đi: “Nhóc con, tạm biệt nhé”
Mắt nhìn cô bước lên xe cùng với một người đàn ông lớn tuổi, hai cha con họ nhìn nhau, Lâm Thanh Dương lập tức hiểu ý của cha nên đột nhiên chạy lại ôm lấy chân mẹ “Mẹ, con muốn đi theo mẹ, con không nỡ xa mẹ, con muốn đi với mẹ…”
Lâm Hương Giang quay đầu nhìn đứa con trai đang mếu máo cầu xin cô, dù trong lòng rất đau nhưng…
“Mẹ, con thật sự không muốn rời xa mẹ, mẹ dẫn con theo đi, mẹ đi đâu com đi đó, huhu…”
Hà Tuấn Khoa bước đến: “Thế thì phiền cô giúp tôi chăm sóc cho thằng bé vài hôm, vừa hay tôi có chuyện phải rời khỏi.”
Lâm Hương Giang ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt đen láy của anh, anh phải rời khỏi sao? Giao con trai cho cô sao?
Trái tim không kìm nổi sự rung động rồi…