Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185






**********








Chương 185: Người phụ nữ nào làm anh mất hồn mất vía như vậy



Hà Tuấn Khoa thay một bộ quần áo đi ra, nhìn thấy Cố Ngân Phương đang cầm điện thoại của mình.






“Ban nãy có cuộc gọi đến, tôi giúp anh nghe máy, có điều bên kia chưa nói gì đã cúp máy” Cố Ngân Phương vô cùng đạm nhiên nói, đưa điện thoại lại cho hắn.



Hà Tuấn Khoa xem lại lịch sử cuộc gọi, là Lâm Hương Giang… Ánh mắt của hắn hơi trầm xuống.






Ngón tay dài động đậu, bấm gọi lại.



Lâm Hương Giang vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình thì điện thoại cầm trên tay lại rung lên, khiến cô tỉnh lại.






Bên trên hiển thị tên người gọi là Hà Tuấn Khoa, cô hít sâu một hơi mới nhận điện thoại: “Alo.”



“Vừa rồi em gọi cho tôi?” Giọng nói trâm thấp dễ nghe nam tính vang lên Lâm Hương Giang ném những suy nghĩ không tốt ra ngoài, khôi phục giọng điệu bình thường: “Đúng vậy, ban nấy anh không có đó à? Là thư ký của anh nhận điện thoại sao?”






Vấn đề này vừa hỏi ra, thần kinh không nhịn được hơi căng thẳng.



“Ừ, ban nãy đi ra ngoài một lát, là một người bạn đã nhận điện thoại” Hà Tuấn Khoa đứng ở trước cửa sổ nói chuyện với cô.






Cố Ngân Phương ngồi ở sô pha dành cho khách tất nhiên cũng nghe thấy lời hắn nói, bưng cà phê ở trước mặt lên uống một ngụm, ánh mắt có hơi thay đổi.



Cô và Hà Tuấn Khoa quen biết nhau lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy hắn phải giải thích nhiều như thế, điều này làm cô có hơi tò mò về người đang nói chuyện với hắn, không biết đấy là ai?






Lâm Hương Giang nghe xong câu trả lời của hắn, trong lòng biết rõ người bạn mà hẳn nói là ai, nhưng không biết vì sao hẳn lại không chịu nói rõ ra, hay là Cố Ngân Phương thực sự chỉ là bạn bè của hẳn mà thôi?



Cô cũng không tiếp tục truy hỏi, vì nếu thế thì sẽ có vẻ như cô không tin vào hắn, cô cũng không muốn mình trở thành một người phụ nữ có bụng dạ hẹp hòi như thế.






“Hừm.. Hóa ra là thế à, tôi chỉ muốn hỏi anh xem tối nay anh có rảnh hay không thôi, vì Thanh Dương nói rằng ba mẹ của Thiến Thiến muốn mời chúng ta đêm nay đi ăn cơm” Cô quay về vấn đề chính.



Một tay của Hà Tuấn Khoa để trong túi quần âu, nhìn ngắm thành phố ở phía dưới, nghe thế thì nhìn thoáng qua Cố Ngân Phương đang ngồi ở bên sô pha, im lặng vài giây mới nói: “Tối nay tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết, em đưa con trai đến chỗ hẹn đi”






“Vậy cũng được, chuyện này cứ thế đi.”



Cô cúp máy, lại nghĩ đến những gì hắn nói, hẳn nói có chuyện quan trọng cần giải quyết, chắc sẽ không liên quan gì đến Cố Ngân Phương đâu đúng không?






Cô vỗ đầu của mình, bản thân quá nhạy cảm rồi, cứ luôn suy nghĩ lung tung cũng không tốt gì.



Hà Tuấn Khoa cất điện thoại, đi về phía sô pha, Cố Ngân Phương cười như không cười nhìn hắn: “Là người phụ nữ nào làm anh mất hồn mất vía như vậy?”






Hà Tuấn Khoa lập tức ngồi xuống, đôi chân dài chồng lên nhau, duy trì vẻ mặt lạnh lùng: “Từ khi nào cô cũng nhiều chuyện như thế?”



Cố Ngân Phương nhún vai: “Chuyện của anh tôi cũng chẳng có hứng thú gì muốn biết cả, có điều chuyện anh đã đồng ý với tôi thì không thể nuốt lời đấy, hành động đêm nay sẽ không có vấn đề gì chứ?”






Hà Tuấn Khoa châm cho mình một điếu thuốc: “Không tin tôi thì đừng tìm đến tôi”



Cố Ngân Phương cong môi cười: “Cái tính xấu của anh chả thay đổi gì nhỉ, cũng không biết người phụ nữ nào mới chịu nổi loại người như anh, gọi là gì nhỉ, gì đó Giang đúng không?” Ban nấy cô nhận điện thoại có xem qua một cái, nhưng không thấy rõ tên cụ thể là gì Đôi môi mỏng của Hà Tuấn Khoa phun ra một làn khói mờ, híp mắt: “Tôi cũng chẳng hiểu sao Tả Dạ lại chịu đựng một người phụ nữ có tính tình đàn ông như cô”






Vẻ tươi cười trên mặt của Cố Ngân Phương lập tức biến mất, sắc mặt lạnh xuống: “Anh bớt nhắc đến anh ta trước mặt tôi đi”



Hà Tuấn Khoa như có như không cong môi: “Tôi chỉ muốn nhắc cô đừng nên chơi đùa quá trớn, nếu không cuối cùng sẽ mất nhiều hơn được, huống hồ trong nhà cô còn có đám người bảo thủ khó chơi kia nữa”






“Sao nào? Anh sợ rồi sao? Nếu anh không ứng phó được bọn họ thì bây giờ vẫn kịp để ly hôn đấy”



“Thật sao? Để tôi bảo thư ký chuẩn bị bản thảo để giải trừ hôn ước”






“Được rồi được em như tôi nợ anh một lần, anh giúp tôi lần này, sau này anh có chuyện gì có thể kêu tôi lúc nào cũng được!”



Cố Ngân Phương không dám nói năng kiêu ngạo nữa.






Buổi tối, Lâm Hương Giang đi đến trường học đón con trai, biết chuyện daddy không thể đến được, cậu nhóc có hơi không vui.





Có điều ba mẹ của Thiến Thiến có thể lý giải chuyện này, dù sao thì bình thường hai người cũng rất bận.






Lâm Hương Giang đưa theo con trai đi cùng với ba mẹ của Thiến Thiến đến chỗ mà họ đã đặt trước – một khách sạn 5 sao.



Tầng hai của khách sạn là nhà hàng, bếp trưởng là một đầu bếp đến từ Pháp.






Phục vụ dẫn bọn họ đi đến chỗ đã đặt trước, người của hai nhà ngồi xuống, hai đứa bé thì năng nặc đòi ngồi cùng một chỗ Mẹ của Thiến Thiến nhìn Lâm Thanh Dương, nhớ đến ngày ấy đi đón con gái đã từng nhìn thấy mặt của Hà Tuấn Khoa, đứa nhóc này có khuôn mặt giống Hà Tuấn Khoa, lúc trưởng thành khẳng định cũng sẽ là một thiếu niên anh tuấn.



“Mẹ của Thanh Dương à, Thanh Dương nhà cô biết chăm sóc người khác quá đi, Thiến Thiến ở bên cạnh cậu nhóc rất vui vẻ.”






Mẹ của Thiến Thiến nói.



“Con trai mà, chăm sóc con gái là việc nên làm” Huống hồ con trai từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cô, lúc bé cũng đã rất hiểu chuyện.






“Bây giờ hiếm khi có cậu nhóc ngoan ngoãn như vậy, nếu cô không ngại thì tôi mong hai đứa nhóc có thể lớn lên cùng nhau, giống như thanh mai trúc mã vậy, sau này sẽ cùng nhau học trường cấp hai, đại học có thể ở bên nhau thì càng tốt.” Mẹ của Thiến Thiến càng nhìn Lâm Thanh Dương càng thấy thích, chỉ thiếu điều định ra hôn ước từ nhỏ.



Lâm Hương Giang cũng hiểu rõ ý của đối phương, xem thẳng nhóc này đi, cô còn nhớ rõ lần trước thãng nhóc này còn nói với cô chỉ coi Thiến Thiến như là em gái.






“Chuyện này… Cứ để xem duyên phận của hai đứa” Cô cũng không chắc lúc con trai trưởng thành có biến loại “thích” Thiến Thiến hiện tại thành loại “thích” khác hay không.



Nhân lúc đồ ăn còn chưa bưng lên, Lâm Hương Giang đứng dậy đi toilet, ngừng lại chủ đề này.






Dựa theo chỉ dẫn của người phục vụ, cô đi qua hành lang, từ chỗ tầng hai có thể nhìn thấy được người đi vào ở tầng dưới.



Mà lúc này cô lại nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi vào cửa lớn của tầng một, người nữ kéo tay của người nam, bộ dạng vô cùng thân mật, hơn nữa bọn họ còn đang chuẩn bị đi về phía thang máy.






Lâm Hương Giang kinh ngạc đứng tại chỗ, tầm mắt vẫn luôn nhìn theo bọn họ… Đó là Hà Tuấn Khoa và Cố Ngân Phương.



Bọn họ cũng đến ăn cơm à?






Ngay lúc hai người đang đứng chờ thang máy, cô nhìn thấy Cố Ngân Phương tới gần Hà Tuấn Khoa, còn hôn một cái lên mặt của hắn!



Bởi vì bọn họ đưa lưng về phía cô cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa, nhưng tại một khắc kia cô dường như cảm thấy máu của mình đang chảy ngược.






Sau đó cô nhìn thấy hai người đi vào thang máy, trái tim cô giống như bị thứ gì đó bóp chặt, theo bản năng đi về phía thang máy gần đấy, tránh ở trong góc. Cô còn tưởng bọn họ đến đây để ăn cơm, nhưng có lẽ cô đã nghĩ sai rồi.



Con số ở trên thang máy không ngừng đi lên trên, cho đến khi con số kia dừng lại ở tầng cao nhất Cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm con số kia thật lâu mới xác định mình không hề nhìn nhầm.






Cô biết tầng cao nhất của khách sạn này là phòng tổng thống, nơi đó không có phòng ăn cũng không có phòng họp, chỉ có phòng ngủ để ngủ mà thôi Hắn và Cố Ngân Phương đi đến khách sạn thuê phòng ngủ sao?



Chẳng lẽ đây lại là chuyện quan trọng cần giải quyết mà hắn đã nói?






Cô cũng rất muốn tin tưởng hắn, nhưng chính mắt cô đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện, làm sao cô có thể tin tưởng rằng hẳn và Cố Ngân Phương không có quan hệ gì được chứ?



Huống hồ ban nãy Cố Ngân Phương còn hôn hắn nữa?






Cho nên đối với hẳn, cô thực sự chỉ là một món đồ chơi thôi sao?



Bữa cơm này Lâm Hương Giang ăn mà không biết mùi vị là gì.






Ngày hôm sau, cô mang theo hai quầng mắt thâm đi đến công ty, đúng vậy, tối hôm qua cô không ngủ ngon được.



“Chậc chậc, xem ra ngày hai người này kết hôn cũng không xa nữa”






“Họ đều là vợ chồng chưa cưới của nhau, ngủ một giấc còn phải ngủ ở khách sạn 5 sao, sở thích của người giàu đúng là chả giống ai”



Lúc Lâm Hương Giang đi vào văn phòng thì nghe thấy các đồng nghiệp đang bàn tán về vấn đề gì đó trên báo, sau đó cô cũng bị kéo qua.






“Cậu nhìn tin tức giải trí mới nhất xem, tổng giám đốc Hà và vợ chưa cưới của mình ngủ lại ở khách sạn, hai người cực kỳ ân ái…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK