Ánh ban mai sáng sớm chiếu vào ô cửa sổ thủy tỉnh, Nguyễn Cao Cường ngủ trên ghế sô pha cả đêm chầm chậm mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở bên cạnh, cô ta đang giúp anh ta thay thuốc.
“Anh tỉnh rồi?” Giọng nói của Đào Hương Vi nghe rất bình tĩnh, nhưng trước khi anh ta thức dậy thì trong lòng cô ta không hề bình tĩnh chút nào.
Mộ Dung Bạch nói trên người anh bị thương rất nặng, lúc đó cô ta không thể nào tưởng tượng ra được nặng đến mức nào, mãi đến hôm nay thay thuốc cho anh ta, nhìn thấy vết thương khắp cả người anh ta thì cô †a mới hiểu được, anh ta hoàn toàn là trở về từ cối chết!
Vừa tỉnh dậy là có thể thấy được cô ta, trong lòng Nguyễn Cao Cường toát lên một sự ấm áp không thể nói được thành lời Năm đó sau khi nhãn tâm nói chia tay với cô ta, anh ta chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng còn có một ngày như thế này.
Đào Hương Vi thấy anh ta liên tục nhìn chảm chăm vào cô ta không nói lời nào, trái tim hơi căng thẳng, nhất thời phân tâm đụng tới vết thương của anh ta, anh ta nhíu mày lại rên lên một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Xin lỗi, tôi không cố ý” Cô ta luống cuống tay chân, những vết thương đó thật sự làm người ta nhìn thấy mà giật cả mình.
Bàn tay hơi lạnh của người đàn ông chợt nằm chặt lấy tay của cô ta, mắt phượng u ám nhìn thẳng vào cô ta, cắn răng nói: “Cô có thể nhanh tay hơn một chút được không?”
Cô ta run rẩy sợ hãi đối mặt với anh ta, bỗng nhiên sực tỉnh lại, vì sao phải khách sáo với anh ta như vậy?
Có lòng tốt giúp đỡ cho anh ta tá túc, cứu anh ta một mạng, thế mà anh ta còn có cái thái độ hất hàm sai bảo.
Dừng sức rút tay lại, cúi đầu nhanh chóng giúp anh ta bôi thuốc cho xong.
“Chú ơi, chú tỉnh rồi à? Chú có đói bụng không? Có muốn ăn sáng không?” Đào Mai Nhi mới vừa ăn xong bữa sáng, chạy đến hỏi.
Nhìn thấy cô bé, thần kinh căng thẳng của Nguyễn Cao Cường lập tức thả lỏng, nhếch môi nở nụ cười với cô bé: “Cháu không nói, chú thật sự hơi đói rồi đây”
“Hôm nay mẹ nấu cho cháu mỳ vẫn thắn, bây giờ cháu múc một bát cho chú nhé.” Đào.
Mai Nhi lập tức quay người chạy về phía nhà bếp.
Đợi đến lúc cô bé bưng mì văn thắn đến đây thì Đào Hương Vi đã bôi thuốc cho anh †a xong rồi “Chú ơi, ăn được rồi, đã nguội bớt rồi”
“Cảm ơn cháu”
“Chú ơi, tay chú bị thương, nếu không để mẹ đút cho chú ăn nhé” Đào Mai Nhi thấy cánh tay của anh tạ bị quấn băng gạc, hành động không tiện.
Hai người nghe xong câu nói này của đứa nhỏ, không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, tầm mắt va vào nhau giữa không trung, có cái gì đó nổ tung.
“Mẹ, mẹ đút cho chú một chút đi mà, mẹ coi vết thương của chú nặng như vậy, còn bị đói bụng nữa thì phải làm sao đây?” Con gái kéo cánh tay của cô ta năn nỉ.
Đào Hương Ví thấy hơi bị tổn thương, con gái cô ta nuôi nhiều năm như thế, chỉ chớp mắt mà đã bị Nguyễn Cao Cường mua chuộc rồi?
“Không cần phiền đâu…” Nguyễn Cao Cường vừa mới nói chuyện đã thấy cô ta bưng bát mì vằn thắn kia lên.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của anh ta, Đào Hương Vi rủa thầm một câu: “Chắc là kiếp trước tôi thiếu nợ anh!”
Nguyễn Cao Cường nghe vậy lại không tự chủ được cong cong khóe môi.
Đào Hương Vi hầu hạ ông lớn Nguyễn Cao Cường này ăn bữa sáng xong thì cô ta phải lên lớp rồi.
Bây giờ cô ta ngoại trừ phải đi học biểu diễn thì còn phải đi quay một vài quảng cáo và phim điện ảnh kinh phí thấp, hành trình mỗi ngày đều kín mít.
“Hôm nay là Chủ nhật, Mai Nhi không đi học, nó ở nhà chăm sóc cho anh” Trước khi chuẩn bị ra khỏi cửa thì cô ta nói với Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường nhíu nhíu mày, ý của cô ta là muốn vứt anh ta cho một cô bé chăm sóc?
“Phải rồi, tối hôm qua sau khi Mộ Dung Bạch rời đi thì đến giờ vẫn chưa trở về, anh ta không có nguy hiểm gì chứ?” Cô ta nhớ là Mộ Dung Bạch bảo đi ra ngoài dẫn dụ kẻ truy sát anh ta, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên “Không có tin tức gì là tốt nhất, không cần lo cho cậu ta” Nguyễn Cao Cường hiểu rõ năng lực của Mộ Dung Bạch, anh ta chắc chắn đã dụ sát thủ đi rồi, tạm thời không thể trở về.
“Đừng nói với bất kỳ người nào rằng tôi đang ở chỗ này” Nguyễn Cao Cường nhắc nhở nói.
“Anh yên tâm, tôi rất sợ chết, không có ngu mà chủ động đi kiếm chuyện với sát thủ đâu, nhưng mà… Có cần phải nói cho Cao Ánh biết không…”
“Không, tôi đã nói là không được nói cho bất kỳ người nào biết, nhất là nó” Nguyễn Cao Cường cực kỳ kiên quyết cắt đứt lời của cô ta “Vậy tôi phải cho anh ở đây tới khi nào nữa? Hai mẹ con nhà tôi đơn chiếc không chọc nổi một kẻ liều mạng” Cô ta cố tình lạnh mặt nói.
Đôi mắt phượng thâm thúy của Nguyễn Cao Cường nhìn chăm chằm vào cô ta không có cảm xúc gì, sau một lúc im lặng mới từ từ nói: “Tôi sẽ không để cho hai người gặp phải nguy hiểm”
Đào Hương Vi nhìn anh ta mấy lần, rõ ràng còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói câu nào ra khỏi nhà.
Nguyễn Cao Cường dở khóc dở cười nhếch môi, cô ta thật sự vứt anh ta cho một cô nhóc à?
Nhưng hiển nhiên anh ta đã xem thường Đào Mai Nhi rồi.
Buổi trưa, Đào Mai Nhi bỏ thức ăn ban sáng mẹ đã chuẩn bị xong vào lò vi sóng hâm nóng lên, sau đó bưng cơm nước lên bàn trà trong phòng khách, muốn ăn cơm chung với chú.
Mẹ không có ở nhà, cô bé định tự mình ra tay đút cho anh ta ăn.
“Chú, chú đừng cậy mạnh nữa, xương tay của chú bị gãy rồi, không được lộn xộn, ngoan ngoãn há miệng ra đi, cháu đút cho.
Nhìn chằm chằm dáng vẻ bà cụ non của Đào Mai Nhi, lần đầu tiên Nguyễn Cao Cường cảm thấy mình còn không bằng một đứa nhỏ.
Nhưng mà anh ta không từ chối lòng tốt của cô bé: “Làm phiền cháu rồi”
“Không phiền ạ, chú ơi, tuy răng chú không thể làm bố của cháu, nhưng chúng ta có thể làm bạn nha”
Lần trước bọn họ đã hứa với nhau rồi, anh ta nhận cô bé làm con gái, nhưng tiếc là mẹ không đồng ý.
Nguyễn Cao Cường mỉm cười thầm than một tiếng, chỉ sợ mẹ của cô bé đến cả bạn bè cũng không đồng ý.
“Lúc mẹ không có ở nhà thì cháu sống như vậy à?” Anh ta không thể hiểu được, vì sao Đào Hương Ví lại can đảm như vậy, để con cái ở nhà một mình.
“Đúng vậy đó, mẹ bận lắm, mẹ bận kiếm tiên cho cháu chữa bệnh, đi học, mua đồ cho cháu ăn, mua đồ cho cháu mặc, những thứ này đều tốn rất nhiều tiền, mẹ nói cháu ngoan ngoãn ở nhà là đã giúp đỡ mẹ rồi.”
Nguyễn Cao Cường chau mày lại: “Chữa bệnh? Cháu bị bệnh sao?”
Đào Mai Nhi lắc đầu một cái: “Bệnh của cháu không phải cảm vặt nóng sốt như bình thường ạ, chú bác sĩ bảo tim của cháu bị bệnh bẩm sinh, lúc cháu ba tuổi mẹ kêu chú bác sĩ phẫu thuật cho cháu, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi anh”
Cũng không biết là cô bé còn nhỏ hay là lúc làm giải phẫu cô bé còn chưa hiểu chuyện nên lúc nói những lời này cô bé chẳng hề sợ sệt chút nào.
Nguyễn Cao Cường lại chấn động trong lòng, anh ta chẳng thể nào ngờ được rằng cô bé dễ thương trước mặt này lại có bệnh tim bẩm sinh.
Ba tuổi đã phẫu thuật, đó không phải là hai năm trước sao?
Anh ta chợt thấy hoảng hốt, nhớ về Đào Hương Vi của hai năm trước, dáng vẻ vô.
cùng thiếu tiền của cô, vậy là những đồng tiền kia đều dùng để chữa bệnh cho con sao?
Lúc bọn họ chia tay, anh ta đã tự nói với mình sau này sẽ là người xa lạ, anh ta sẽ không quan tâm và cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì của cô ta nữa.
Cho tới bây giờ vẫn không đi điều tra những gì cô đã gặp phải, cho dù không rõ vì sao cô lại phải trải qua những ngày tháng khốn khó.
Bây giờ nghe xong lời của cô bé, anh ta đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc cô ta đã phải trải qua những gì?
Hôm nay Đào Hương Vi đến chụp bù poster tuyên truyền quảng cáo nước hoa, trạng thái hôm nay của cô ta tốt hơn rất nhiều so với lần trước.
Trái lại là Lâm Hương Giang mất tập trung, phía dưới đôi mắt có quầng thâm đen thùi, vừa thấy là ngủ không ngon.
“Cô có khỏe không?” Đào Hương Vi quan tâm hỏi.
Lâm Hương Giang lấy lại tỉnh thần, cười cười với cô ta: “Không sao.”
“Cô… Cô còn đang suy nghĩ về chuyện của Nguyễn Cao Cường sao?” Cô ta hỏi thăm thử.
Lâm Hương Giang thở dài một hơi: “Đúng vậy, cũng không biết bây giờ anh ấy ra sao rồi? Ở đâu?” Sai nhiều người đi tìm kiếm như vậy sao mà vẫn chưa tìm ra được?
“Thật ra cô không cần quá lo lảng đâu, anh ta không sao cả” Đào Hương Vi an ủi nói.
Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào cô ta, nghỉ ngờ hỏi: “Có phải cô có tin tức của anh ấy không?”
Ánh mắt của Đào Hương Vi lóe lên, vội vàng nói: “Không có, sao tôi có thể có tin tức của anh ta chứ… Tôi chỉ nói là mạng của anh ta không dễ chết vậy đâu, ông trời chắc chắn không lấy mạng anh ta nhanh như thế”