Thẩm Minh Triết oan ức nói, đôi mắt phượng xinh đẹp đó chăm chú nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn qua trông đáng thương vô cùng.
Tuy Thẩm Hạ Lan biết Thẩm Minh Triết giả vờ, nhưng vẫn không thể miễn dịch với trạng thái này của cậu bé. Cô lắc đầu nói: “Biểu hiện của dì Lam là thích con đó, cách làm của con cũng không phải là điều mà một quý ông nên làm đúng không?"
"Được rồi, con xin lỗi dì ấy."
Thẩm Minh Triết thu hồi vẻ mặt vô tội của mình, thở dài đi ra ngoài.
Lam Tử Thất vẫn rất thích Thẩm Minh Triết, dù sao đứa bé này nhìn rất vui tai vui mắt, thật sự không làm người ta giận được, chẳng bao lâu lại bắt đầu táy máy tay chân với Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết nể mặt Thẩm Hạ Lan nên vẫn luôn chịu đựng, nhưng lại cố gắng hết sức để kéo dãn khoảng cách với Lam Tử Thất.
Ba người đã trải qua một đêm trong bầu không khí hài hòa này.
Buổi sáng lúc Thẩm Hạ Lan thức dậy, Thẩm Minh Triết đã ra ngoài mua bữa sáng về rồi và đặt lên bàn ăn.
"Mẹ, chào buổi sáng."
Cậu bé nở nụ cười tươi rói với Thẩm Hạ Lan, tuy có khuôn mặt giống với Diệp Ân Tuấn, nhưng từ trước đến nay Diệp Ân Tuấn không hề cười với cô. Mà Thẩm Minh Triết là thiên sứ của Thẩm Hạ Lan cô, là thiên sứ của một mình cô.
"Chào buổi sáng!"
Thẩm Hạ Lan vui vẻ xoa đầu cậu bé.
Lam Tử Thất nghe tiếng nên cũng đi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy bữa sáng trên bàn thì lập tức vui vẻ nói: “Hạ Lan, cậu đúng là thiên sứ của tớ, cậu thế mà mua bữa sáng luôn rồi! Tuyệt quá, rốt cuộc hôm nay tớ có thể ăn sáng xong mới lên lớp rồi."
"Minh Triết mua, tớ cũng vừa dậy thôi."
Thẩm Hạ Lan tập mãi thành quen với trạng thái này của Lam Tử Thất, nhưng Thẩm Minh Triết lại nhíu mày.
"Mẹ, con thật sự phải đi học ở trường mầm non của dì Lam sao?"
Giọng điệu của cậu bé mang theo sự khinh thường.
Lam Tử Thất lập tức dựng đứng tai.
"Nhóc thối, cháu nói kiểu gì đấy? Dì nói cho cháu biết, dì là giáo viên át chủ bài trong trường mầm non chúng ta đấy!"
"Hừ!"
Thẩm Minh Triết ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn.
Lam Tử Thất khóc không ra nước mắt.
Thẩm Hạ Lan vội vàng chạy trốn khỏi chiến trường.
"Hôm nay tớ phải đến tập đoàn Hoàn Trí báo cáo, đi rửa mặt trước đây."
"Thẩm Hạ Lan, cậu không trượng nghĩa!"
Lam Tử Thất tức giận giậm chân nhưng Thẩm Hạ Lan đã đi vào nhà vệ sinh từ lâu rồi.
Sau trận đùa giỡn vào buổi sáng sớm, Thẩm Minh Triết vẫn theo chân Lam Tử Thất đi đến trường mầm non, còn Thẩm Hạ Lan thì đi tới tập đoàn Hoàn Trí.
Tám năm trước kết hôn, năm năm trước bị ép buộc rời khỏi nơi này, cô là con dâu cả nhà họ Diệp, vợ của Diệp Ân Tuấn, nhưng từ trước đến nay chưa hề bước vào tập đoàn Hoàn Trí một bước. Hôm nay cô trở về với gương mặt của một người xa lạ, không biết lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ba chưa Thẩm Hạ Lan, tối hôm qua còn ngủ được không?
Khóe môi Thẩm Hạ Lan cong cong, sự căm thù thoáng hiện trong mắt.
Cô điều tiết cảm xúc, cất bước đi vào tập đoàn Hoàn Trí.
"Xin lỗi, thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?"
Nhân viên lễ tân nhanh chóng phát hiện ra Thẩm Hạ Lan, còn ngăn cô lại.
Thẩm Hạ Lan nhìn đại sảnh của tập đoàn Hoàn Trí, đúng là khí thế, khó trách lại trở thành xí nghiệp dẫn đầu ở Hải Thành. Nhưng cô quay về rồi, sau này nhà họ Diệp còn có thể tiếp tục đứng vững vị trí số một ở Hải Thành hay không thì vẫn khó nói.
Tôi tìm Diệp Ân Tuấn, tôi là Lisa, nhà thiết kế mà công ty HJ nước Mỹ phái tới, hôm nay đến báo cáo."
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ nói.
Nhân viên lễ tân không dám sơ suất, vội vàng nở nụ cười nói: “Thưa cô Lisa, xin cô đợi một chút, tôi báo cáo với Chủ tịch Diệp một tiếng."
"Được."
Thẩm Hạ Lan cũng không làm khó cô ta, đừng chờ trước quầy lễ tân.
Ngay tại lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Cô Trương, Ân Tuấn tới rồi đúng không? Sáng sớm anh ấy đi gấp, vẫn chưa ăn sáng. Tôi đến đưa đồ ăn cho anh ấy, không cần báo đâu, tôi cứ lên là được."
Sở Anh Lạc cầm bình giữ nhiệt đi nhanh tới.
Năm năm không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí dáng người còn hoàn mỹ hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, trong mắt không giấu được một tia tức giận.
Sở Anh Lạc nhạy cảm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hạ Lan. Tuy Thẩm Hạ Lan kịp thời giấu đi sự tức giận trong đáy mắt nhưng Sở Anh Lạc vẫn nhíu mày.
"Cô là ai? Tới đây làm gì? Nhìn cái gương mặt như hồ ly của cô, không phải là đến tìm Ân Tuấn nhà tôi đấy chứ?"
Sở Anh Lạc lưu loát nói ra một câu khó nghe.
Cô ta thế mà hơi ghen ghét với sự xinh đẹp của Thẩm Hạ Lan.
Người phụ nữ này góc nào cũng cho cô ta một cảm giác nguy hiểm, hơn nữa dáng dấp của cô ta cũng quá xinh đẹp rồi nhỉ? Thậm chí còn xinh đẹp hơn cô ta mấy phần. Dáng vẻ đó, cô ta là phụ nữ mà suýt nữa còn bị hớp hồn, huống gì là đàn ông.
Nghĩ tới đây, Sở Anh Lạc lập tức đề phòng.
"Cô Trương, gọi bảo vệ đuổi người phụ nữ này ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí!"
Lời nói của Sở Anh Lạc làm cho cô Trương ở quầy lễ tân hơi khó xử, cô ta còn chưa nghĩ ra cách để giải thích thân phận của Thẩm Hạ Lan với Sở Anh Lạc, Thẩm Hạ Lan đã bật cười.
Nụ cười đó đúng là khiến cho người ta chết mê chết mệt.
"Cô là ai chứ? Là vị nào ở tập đoàn Hoàn Trí này? Cô chắc chắn muốn để tôi đi?"
Thẩm Hạ Lan không nhanh không chậm nói, trong mắt còn mang theo sự khinh thường và chế giễu, cái vẻ mặt khinh thường đó càng kích thích Sở Anh Lạc hơn, cô ta đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan đang khiêu chiến cô ta!