“Nếu đã như vậy, sao con lại không cho Trương Linh trở về?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu chỗ này.
Diệp Tranh trầm tư một lúc rồi nói: “Mẹ à, đây là ý của ba.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không hiểu.
“Không phải là con đã nói ba con vẫn luôn hôn mê hả?”
“Đúng vậy, nhưng mà trong lòng bàn tay của ba vẫn luôn cầm cái này.”
Diệp Tranh đưa một tờ giấy cho Thẩm Hạ Lan.
Trên tờ giấy chính là nét bút của Diệp Ân Tuấn, trên đó viết: “Không cần phải lo lắng cho ba, cũng không cần phải mời bất cứ ai khám bệnh cho ba, nhất định phải giữ bí mật về chuyện ba trở
về.”
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn nói như vậy là có ý gì, ở Trương Gia Trại đều là người, muốn giấu giếm tất cả mọi người thì làm sao có thể?
Mà rốt cuộc tình huống hiện tại của Diệp Ân Tuấn là như thế nào?
Chẳng lẽ tình trạng giống với Hàn Hi Thần?
“Tranh, có phải tình huống hiện tại của ba con cũng là do Hoàng kim Cổ xảy ra vấn đề không? Giống như Hàn Hi Thần hồi lúc trước, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì sẽ tự mình tỉnh lại?”
Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh lắc đầu: “Không phải đâu, lúc đó bác cả vừa mới ăn Hoàng kim Cổ cho nên thân thể bị phản ứng, cho nên mới có thể hôn mê giảm xóc.
Nhưng mà ba với Hoàng kim Cổ đã dung hòa lâu như vậy rồi, chắc là sẽ không xuất hiện tình huống như thế đâu, mạch tượng của ba vẫn ổn định giống như là ngủ thôi.
Con đã kiểm tra rồi, thật
sự không có vấn đề gì hết.
Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng đâu, ba không muốn bất cứ ai biết ba đã trở về chắc là có tính toán gì đó rồi, đến lúc ba tỉnh dậy thì chúng ta sẽ rõ ràng thôi.”
Mặc dù biết là Diệp Tranh nói không sai, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn lo lắng.
Chỉ cần Diệp Ân Tuấn chưa tỉnh lại thì cô sẽ không thể yên lòng.
“Nhưng mà bây giờ một người đang sống sờ sờ như thế, sao có thể giấu diếm được chứ? Hơn nữa, chỉ cần Trương Linh trở về thì kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra, mẹ cũng không thể từ chối chặn
bà ta ở ngoài cửa?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết là tại sao Diệp Ân Tuấn lại có yêu cầu này, nhưng mà muốn giấu một người ở Trương Gia Trại thì quả thật có chút khó khăn: “À đúng rồi, Ân Tuấn trở về bằng
cách nào vậy? Anh ấy không muốn để bất cứ người nào biết là anh ấy trở về, vậy thì anh ấy dùng biện pháp gì để trở về?”
“Nhà thờ họ.”
Lời nói của Diệp Tranh làm Thẩm Hạ Lan sững sờ.
“Nhà thờ họ?”
“Ba đi ra từ trong đường hầm dưới bàn thờ ở nhà thờ họ.”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra một lúc.
Lúc đầu khi cô rơi vào trong đó cô đã quen biết với Trần Oánh Oánh ở nơi đó, đó không phải là một cái hầm hả? Thế mà còn có đường hầm?
Nếu như có, chắc là Trần Oánh Oánh có biết tới.
Cho nên là Trần Oánh Oánh đã đưa Diệp Ân Tuấn trở về?
Tại sao đã đưa Diệp Ân Tuấn trở về mà lại không đưa Diệp Nghê Nghê trở về cùng chứ?
Có quá nhiều nghi vấn xuất hiện trong đầu Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không thể tìm thấy một đáp án chính xác.
“Con không có chuyện gì mà lại đi vào nhà thờ họ làm chi?”.
Danh Sách Chương: