Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi đâu cơ?”

Tống Đình có chút mơ hồ, nhanh chóng dừng xe lại.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy ngày hôm nay Tống Đình đi ra ngoài không mang theo não, lạnh lùng trừng mắt Tống Đình một chút.

Tống Đình lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

“Khụ khụ, để tôi suy nghĩ lại”

Anh ta bắt đầu hồi tưởng lại, không bao lâu sau Tống Đình liền hiểu ngay.

“Sếp Diệp, anh cố ý”

“Cố ý cái gì?”

“Lúc trước anh thua nhiều tiền như vậy đều là do cố ý, chính là vì để mọi người nhìn thấy tài đánh bài của anh rất kém, hơn nữa anh còn thay đổi rất nhiều sòng bạc, không ở một sòng bạc duy nhất, đó là vì để cho người ta cảm thấy anh thua không chịu nối, cho nên mới đổi sòng bạc. Thật ra thì mục đích của anh thật sự là Tống Dật Hiên và sòng bạc hồng nhật, có đúng không?”

Cuối cùng đầu óc của Tống Đình cũng đã linh hoạt rồi.

Anh ta đã nói mà, ở trên thương trường tất cả mọi việc Diệp Ân Tuấn đều làm rất thuận lợi, sao lại có thể thua đánh bạc thảm hại như vậy được chứ.

Nhìn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của Tống Đình, Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Là lúc.

trước ai còn đau lòng cho sáu mươi tỷ đó của tôi ấy nhỉ?”

“Dù sao thì cái đó cũng là tiền mà, huống hồ gì đến sáu mươi tỷ lận”

Tống Đình cười nói thầm, đúng vậy anh ta thừa nhận mình không có gan lớn bằng Diệp Ân Tuấn, thế mà lại cầm sáu mươi tỷ ra để làm lớp ngụy trang, cũng chỉ có Diệp Ân Tuấn mới có thể làm được như vậy mà thôi.

Diệp Ân Tuấn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Lúc trước khi mà đầu tư mạo hiểm, đâu phải chỉ bỏ ra sáu mươi tỷ, nói cho cùng vẫn là cậu không tin tưởng vào tôi, xem ra là người trên thế giới này tin tưởng tôi cũng chỉ có một mình Thẩm Hạ Lan mà thôi, những người khác đều là nói nhảm hết, uổng công cậu đi theo tôi nhiều năm như thế”

Tống Đình bị Diệp Ân Tuấn phê bình như vậy, không biết nên nói cái gì, nhưng mà khi nghe thấy tên của Thẩm Hạ Lan, Tống Đình có chút không hiểu.

“Đương nhiên là mợ chủ hiểu rõ anh nhất rồi, nhưng mà chuyện ngày hôm nay cho dù có mợ chủ ở đây thì cũng chưa chắc thờ ơ mà nhìn. Anh cũng biết rồi đó, mỗi lần anh ném là hết ba tỷ này tới ba tỷ khác, làm như không phải là tiền vậy đó, ai cũng không có cách nào có thể nói chuyện bình tĩnh được”

“Vậy thì vẫn còn chưa chắc đâu, cậu có còn nhớ là sau khi Tống Dật Hiên thua mất ba mươi tỷ, đúng lúc.

đó có nhân viên phục vụ đi xuống từ trên lầu, thì thầm ở bên tai của Tống Dật Hiên vài câu không?”

“Thấy chứ, vậy thì như thế nào?”

Tống Đình càng nói thì lại càng mông lung.

Diệp Ân Tuấn lại trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, thật sự lười giải thích.

Tống Đình cảm thấy ngày hôm nay mình bị Diệp.

Ân Tuấn xem thường rồi, chắc có lẽ là anh ta đã quên mang não ra cửa?

Anh ta cố gắng suy nghĩ tiền căng hậu quả, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

“Anh nói là nhân viên phục vụ đó là do mợ chủ đã kêu xuống để nhắc nhở Tống Dật Hiên, kêu anh ta đừng có đánh cược nữa?”

Cuối cùng, Tống Đình cũng đã để Diệp Ân Tuấn coi trọng một chút.

“Trời đất ơi, Sếp Diệp, ý của anh là nói mợ chủ đang ở trong sòng bạc đó à, mợ chủ vẫn luôn ở trong sòng bạc của Tống Dật Hiên? Cho nên anh đến đây là vì mợ chủ, chỉ có điều là anh không thể để người khác biết mợ chủ ở đâu, cho nên anh chỉ có thể đi hết mỗi một sòng bạc, để người ta cho rằng anh bởi vì thích đánh bài cho nên mới đến chỗ này, thật ra là anh có mục đích hết rồi. Hơn nữa lúc trước anh vẫn luôn thua, cho người ta cảm giác đó chính là anh là tên rãi tiền, là tên phá hoại tài sản, là vì tìm một nơi có thể thẳng tiền cho nên mới tìm sòng bạc, thật ra thì mục đích thật sự của anh chính là muốn để Tống Dật Hiên chảy máu có đúng không? Anh đang tức giận, tức giận vì Tống Dật Hiên giấu mợ chủ mà không nói cho anh biết, cho nên coi như đây là sự trừng phạt với Tống Dật Hiên. Anh kêu tôi đi theo nhân viên phục vụ đó đi lên trên xem nhân viên phục vụ đã đi vào căn phòng nào, thật ra căn phòng đó chính là nơi ở của mợ chủ”

Cuối cùng Tống Đình cũng đã hiểu tất cả những thứ này.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới lạnh nhạt nói: “Cuối cùng đầu óc của cậu cũng đã trở về rồi, tôi còn tưởng là cậu yêu đương đến nỗi mất hết đầu óc rồi đó”

Tống Đình lập tức có chút ngượng ngùng.

Đừng nói là những người khác, ngay cả anh ta cũng nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Diệp Ân Tuấn lại làm như vậy, cho nên một chiêu này thật sự rất cao tay.

“Sếp Diệp, sao anh lại biết mợ chủ ở chỗ của Tống Dật Hiên vậy chứ, chúng ta đã tìm khắp Hải Thành rồi mà cũng không tìm được, sao anh lại có thể nghĩ đến mợ chủ đang ở chỗ của Tống Dật Hiên thế?”

“Nếu như chuyện mà tôi nghĩ ra mà cậu có thể dễ dàng nghĩ ra được, thế thì cậu cũng không phải là trợ lý của tôi nữa rồi. Còn chờ cái gì nữa, nhanh chóng lái xe đi đi”

Có đánh chết thì Diệp Ân Tuấn cũng không nói cho Tống Đình biết rằng là Thẩm Minh Triết tìm được nơi ở của Thẩm Hạ Lan, nếu không anh nói ra thì mất mặt biết bao nhiêu.

Tống Đình bị Diệp Ân Tuấn chặn họng như vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, đành phải quay đầu xe lại nhanh chóng chạy đến phía sau sòng bạc.

“Cậu chờ ở đây đi, có chút động tĩnh gì thì cứ kịp thời báo cho tôi biết”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, Tống Đình vội vàng gật đầu.

Sao anh ta lại có một loại cảm giác như đi trộm cắp với Diệp Ân Tuấn vậy chứ?

Diệp Ân Tuấn mới không thèm quan tâm trong lòng của Tống Đình đang nghĩ như thế nào, hiện tại anh kích động muốn chết đi được, anh muốn lập tức nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cũng không biết là những ngày này cô có gầy đi hay không, ở đây có ăn uống tốt hay không.

Sòng bạc là một nơi chướng khí như thế, làm cho cô phải chịu oan ức, lại có thể nghĩ đến trốn ở đây.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng cởi áo khoác ra, nhanh chóng bò lên theo ống thoát nước.

Chờ đến lúc leo lên trên lầu ba rồi, Diệp Ân Tuấn vừa mới nhảy lên ban công, anh liên nghe thấy ở trong phòng truyền đến giọng nói của Tống Dật Hiên.

“Tôi nói cho cô biết nha, Diệp Ân Tuấn đúng là một tên khốn nạn luôn đó! Anh ta cố ý đó, nếu không thì tại sao ở nơi khác anh ta không thắng tiền, hết lần này đến lần khác lại đến chỗ của tôi thắng nhiều tiền như thế, tôi đã tính kỹ rồi, ngày hôm nay anh ta dựa vào số tiền thắng tôi vừa đủ với số tiền lúc trước anh ta bị thua ở chỗ khác, tôi thấy tôi như làm đồ cưới cho anh ta vậy”

Tống Dật Hiên tức giận đi qua đi lại ở trong phòng.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Tôi đã cho người nhắc nhở anh rồi, là do anh cứ muốn tiếp tục đánh với anh ấy mà thôi”

“Cô nói nghe nhẹ quá ha, đây là địa bàn của tôi, tôi thua bạc liền rút lui, nếu như mà chuyện này bị truyền ra bên ngoài thì tôi còn có thể lăn lộn được nữa hay không. Ai mà biết Diệp Ân Tuấn lại ghê tởm như thế, lại đặc biệt đến đây vì tôi”

Tống Dật Hiên thở phì phò, đặt mông ở trên ghế thở hổn hển.

Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan, trái tim của anh hoàn toàn trở nên kích động.

Quả nhiên là cô ở đây.

Thẩm Hạ Lan lại rót một ly nước đưa qua cho Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Được rồi, sáu mươi tỷ mà thôi, cũng không phải là rất nhiều, đối với anh mà nói cũng chỉ là chín con trâu mất một sợi lông, anh đau lòng cái gì chứ? Trong sòng bài có ra có vô, cứ coi như là ngày hôm nay vận may của anh không tốt, bị thua thôi, ngày mai còn không biết có mấy lần sáu mươi tỷ vào tài khoản của anh nữa kìa”

Tống Dật Hiên đang uống nước, sau khi nghe thấy câu nói của Thẩm Hạ Lan thì trực tiếp phun ra ngoài.

“Bà chị ơi, sáu mươi tỷ đối với tôi mà nói cũng là tiền mà biết chưa hả? Xem như là tôi đã nhìn thấu rồi, cô với anh ta là một cặp vợ chồng, cho dù anh ta có thắng tôi đến nỗi tôi phải tán gia bại sản, chắc có lẽ là cô cũng sẽ nói không có gì thì làm lại từ đầu, có đúng không hả?”

Tống Dật Hiên nói ra lời này, trong lòng của Diệp.

Ân Tuấn cảm thấy rất dễ chịu, đặc biệt là câu hai người các người là một cặp vợ chồng, cái thằng nhóc này còn biết hai người là vợ chồng.

Nếu như biết Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ của anh, thế mà lại còn dám để Thẩm Hạ Lan trốn ở đây không nói cho anh biết, sao có thể như thế được.

Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng, Tống Dật Hiên lập tức căng thẳng.

“Có phải là bệnh cảm của cô vẫn còn chưa hết không vậy? Mặc dù đã hết sốt rồi nhưng mà cô vẫn phải uống thuốc đó, tôi nói rồi, nếu không thì cô đến bệnh viện khám bệnh với tôi đi, đi ra ngoài có một lần thôi, chắc sẽ không bị người khác nhận ra đâu”

“Không sao đâu, đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ vẫn còn chưa điều tra ra được người đứng ở phía sau là ai, tôi đi ra ngoài thì có thể gây thêm phiền phức cho nhà họ Diệp. Dư Khinh Hồng cũng đã vào nhà họ Hoắc rồi, tôi cảm thấy tiếp theo đây chắc chắn là bọn họ vẫn còn sẽ có hành động khác, sẽ không luôn chờ đợi như vậy. Bây giờ tôi phải kiên nhãn hơn bọn họ, tôi cũng muốn xem xem ai có thể chịu đựng hơn ai?”

Thẩm Hạ Lan nói xong lại còn ho khan thêm một tiếng, trái tim của Diệp Ân Tuấn bị níu chặt lại.

Cô ấy ngã bệnh rồi!

Bị bệnh rồi mà còn ở lại đây, rốt cuộc trong đầu của cô nghĩ cái gì vậy hả?

Diệp Ân Tuấn hận không thể xông vào trong đó ngay lập tức, không quan tâm mà mang Thẩm Hạ Lan đi, nhưng mà xem như là anh vẫn còn có chút lý trí.

Tống Dật Hiên thấy sức khỏe của Thẩm Hạ Lan cũng không phải là quá tốt, còn phải nghe mình phàn nàn, anh ta thấp giọng nói: “Ngày hôm nay Diệp Ân Tuấn đến chỗ của tôi không biết có phải là cố ý hay không nữa, tôi thấy là cũng không thể trốn ở đây quá lâu được đâu. Con người của Diệp Ân Tuấn quá thông minh, nhìn ra chúng ta có sơ hở, ai mà biết được anh ta có nhìn ra hay không chứ. Cô nhanh chóng điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt, nếu như thật sự không được nữa thì tôi sẽ đưa cô đi ra nước ngoài, tôi sẽ giúp cô lo liệu tất cả những chuyện ở bên đây, cho dù Diệp Ân Tuấn không đáng tin cậy, cô vẫn còn có tôi mà, không đúng ư? Đừng làm thương tổn đến mình mới là quan trọng nhất”

“Biết rồi, tôi biết rõ sức khỏe của mình mà, anh yên tâm đi, tôi không sao đâu. Nhà của tôi, con của tôi đều ở đây, tôi không có khả năng rời khỏi chỗ này, vẫn còn chưa tìm người kia ra tôi không thể bỏ qua được”

Thẩm Hạ Lan lại ho khan một lần nữa.

Tống Dật Hiên vội vàng đứng lên nói: “Cô mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, tôi đi trước, ngày mai lại trở lại đây xem cô”

“Được rồi”

Thẩm Hạ Lan đứng dậy tiễn Tống Dật Hiên đi, cổ họng vẫn cứ luôn ngứa ngáy.

Cô ho kịch liệt, đột ngột lại có người đưa qua một ly nước ấm, cô nhận lấy theo bản năng, đồng thời còn nói một tiếng: “Cảm ơn”

Đợi sau khi cô uống hết nước rồi, cơn ho cũng đã dứt, lúc này cô mới phát giác có cái gì đó không đúng.

“Ai vậy?”

Cô đột ngột xoay người lại liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bất thình lình đứng ở trước mặt của cô, gương mặt mang theo sự giận dữ mà nhìn cô.

Thẩm Hạ Lan cho là mắt của mình xảy ra vấn đề, cô không khỏi dụi dụi hai mắt, lúc nhìn sang một lần nữa, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ở đây.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là xoay người chạy đi.

Lần này đã thật sự chọc giận Diệp Ân Tuấn rồi.

Mấy ngày nay không gặp, người phụ nữ này tránh người đến nghiệ à.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp nhấc chân lên, bước ba bước thành hai bước đuổi theo cô, trực tiếp ôm lấy Thẩm Hạ Lan từ đẳng sau.

“Buông em ra, Diệp Ân Tuấn, anh buông em ra!”

Thẩm Hạ Lan vùng vẫy gào thét, lại bị Diệp Ân Tuấn che miệng lại.

Rơi vào đường cùng, Thẩm Hạ Lan đành phải há miệng cắn vào lòng bàn tay của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ, có làm như thế nào cũng không nghĩ đến Thẩm Hạ Lan thật sự cắn anh, nhưng mà anh cũng không buông Thẩm Hạ Lan ra, mà là trực tiếp ném cô lên trên giường, sau đó lại đè lên trên người của cô.

“Mấy ngày không gặp, em học được chút bản lĩnh rồi à? Thế mà còn dám cắn anh, có phải là em còn dự định ăn anh không vậy. Đến đây, bản thân anh đều đang ở trước mặt của em rồi, em ăn đi”

Diệp Ân Tuấn tức giận đưa tay của mình ra cho.

Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan bị anh khống chế không thể làm gì được, có làm như thế nào cũng không tránh thoát, đương nhiên cũng không phí chút sức lực đó.

Cô nhìn cánh tay đang đưa qua của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên quay đầu đi, ghét bỏ nói: “Em mới không cắn đâu, nói không chừng trên đó còn dính virus gì đó, em sợ bị truyền nhiễm trúng độc chết mất”

Lời nói này làm cho Diệp Ân Tuấn nổi nóng.

“Em nói rõ ràng cho anh, virus cái gì chứ hả?

Anh có thể bị nhiễm virus gì?”

“Anh làm cái gì mà anh còn không rõ ràng nữa?

Anh đều đã để con gái nhà người ta đến bệnh viện rồi, còn bị rách nghiêm trọng nữa chứ, sao từ xưa đến nay em lại không biết anh có chút bản lĩnh đó vậy?”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp hét lên, lại nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên đen thui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK