Thẩm Minh Triết mặc một bộ trang phục dạ tiệc màu trắng, Thẩm Nghê Nghê mặc một bộ đầm công chúa màu trắng, một trái một phải bước ra.
Bọn họ cầm hoa tươi, đứng trong căn phòng được trang trí hệt như tiên cảnh cười tủm tỉm nhìn Thẩm Hạ Lan.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhận ra hôm nay là sinh nhật cô.
Diệp Ân Tuấn từ một căn phòng khác bước ra, mặc áo đuôi yến màu đen, mặt mày vui vẻ nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Vợ, sinh nhật vui vẻ!”
Mắt Thẩm Hạ Lan đã hơi rưng rưng.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn!”
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người nhớ đến sinh nhật của cô.
Những lần sinh nhật trước chỉ có ba mẹ nhớ rõ, sáng sớm sẽ nấu cho cô một chén mì trường thọ cho cô ăn. Nếu cô thích thì có thể làm cho cô một bữa tiệc sinh nhật, nhưng mà sau này lớn dần, cô càng lúc càng không thích ồn à.
Mà sau khi gả cho Diệp Ân Tuấn rồi, càng chưa bao giờ ăn sinh nhật lần nào, bởi vì Diệp Ân Tuấn không nhớ được ngày sinh nhật của cô.
Dần dần, chính cô cũng quên mất cô phải mừng sinh nhật cho bản thân.
Bây giờ đột nhiên được mọi người để ý đến thế, trong lòng Thẩm Hạ Lan cực kỳ phức tạp.
Diệp Ân Tuấn từ từ đi lên cầu thang, nắm tay cô dịu dàng nói: “Lúc trước là lỗi của anh, cứ mãi không nhớ được ngày sinh nhật của em, để em đi theo anh chịu khổ suốt mấy năm. Từ giờ trở đi, anh sẽ cùng em ăn mừng sinh nhật mỗi năm, cho dù chúng ta tóc trắng xóa, anh vẫn sẽ dậy sớm nấu cho em một chén mì trường thọ, chúc em sinh nhật vui vẻ, có được không?”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan không phải người thích khóc lóc, nhưng bây giờ lại rất muốn khóc.
Cô cảm thấy hạnh phúc ập đến quá bất ngờ, bất ngờ đến mức cô không kịp chuẩn bị tinh thần.
Thật ra phụ nữ cũng không muốn quá nhiều thứ, cũng chỉ là sự quan tâm của người mình yêu, cho dù chỉ là một câu, cũng đủ để người đó kích động suốt một ngày.
Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan như thế, vội vàng bước lên nói: “Mommy, bọn con cũng sẽ ăn mừng sinh nhật cùng mẹ nha!”
“Được được!”
Thẩm Hạ Lan nhìn hai đứa nhỏ, vô cùng vui vẻ.
“Đi thôi, đi ăn mì trường thọ trước, hôm nay anh đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho em.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn cũng làm cho Thẩm Hạ Lan có hơi mong chờ.
Cả gia đình bốn người vào nhà ăn, ba Thẩm và mẹ Thẩm cười nói: “Con gái cưng của ba mẹ, chúc con sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn ba mẹ!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ giống như cô đã có được toàn thế giới.
Cả gia đình vui vẻ ăn sáng, Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan và hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đương nhiên phải cho bọn họ có thời gian riêng tư, cũng không đi cùng.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn định dẫn cô đi nơi nào, trong lòng vô cùng mong đợi.
“Có thể tiết lộ chúng ta muốn đi đâu không?”
“Phật dạy, không thể nói.”
Thẩm Hạ Lan bật cười vì câu trả lời của Diệp Ân Tuấn.
Xe chạy thẳng đến cửa giáo đường.
Thẩm Hạ Lan nhìn giáo đường trắng tinh, đột nhiên ngẩn ra.”
“Sao lại đến đây?”
“Còn nhớ nơi này không? Tám năm trước, chúng ta kết hôn ở đây!”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Minh Triết đứng hai bên trái phải của bọn họ như hai phù dâu nhí.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng kích động.
Tám năm vội vã trôi đi, vốn tưởng rằng suốt đời cũng sẽ không bước chân vào giáo đường này nữa, không ngờ hôm nay cô vẫn đến.
Cô không khỏi có cảm giác cảnh còn người mất.
Đi theo Diệp Ân Tuấn vào giáo đường, dù Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào cũng không ngờ được trong giáo đường có rất đông người, có người cô quen, có người cô không quen, ngồi đầy ắp, đông nghịt.
Cô lập tức hơi hoảng sợ, thậm chí muốn lùi ra ngoài, lại bị Diệp Ân Tuấn nắm tay.
“Đừng sợ, có anh đây.”
“Sao lại có nhiều người vậy?”
Thẩm Hạ Lan thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô, khi bọn họ vừa mới đi vào, tất cả mọi người đều đứng dậy quay sang nhìn họ vỗ tay, vẻ mặt vui vẻ chúc mừng kia lại làm Thẩm Hạ Lan càng thêm lo lắng.
Cô đổ mồ hôi tay.
Diệp Ân Tuấn cảm giác được sự lo lắng của cô, không khỏi nắm chặt tay cô nói: “Đừng sợ, em là bà Diệp, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua chứ? Còn sợ mấy người này sao?”
“Sợ!”
Thẩm Hạ Lan không có tiền dồ đáp, chọc Diệp Ân Tuấn bật cười thành tiếng.
“Em xem bọn họ thành mấy củ cải là được rồi.”
“Nhưng bọn họ đâu phải củ cải.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vừa đi vừa nói nhỏ, bước thẳng lên sân khấu chính.
Tiếng vỗ tay như sấm làm chân Thẩm Hạ Lan hơi mềm.
Cô còn chưa nghĩ ra phải nói gì, Diệp Ân Tuấn lại quỳ một gối xuống với Thẩm Hạ Lan ngay trước mặt mọi người.
“Cô Thẩm Hạ Lan thân ái, anh muốn cưới em làm vợ, trời đất làm chứng, nhật nguyệt làm người mai mối, muốn đồng cam cộng khổ cùng em cả đời. Không biết em có cho anh cơ hội này không?”
Diệp Ân Tuấn nói xong, lập tức lấy một bộ trang sức từ trong túi ra, đúng là bộ trang sức bọn họ đa đặt ở Một đời một kiếp một đôi.
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc, cũng có hơi cảm động.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Đám người bên dưới rối rít ồn ào.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Hạ Lan được người khác cầu hôn.
Lần trước kết hôn cùng Diệp Ân Tuấn là vì bị dư luận xã hội ép buộc, chẳng có nghi thức cầu hôn gì cả, chỉ làm một buổi hôn lễ, hời hợt tự gả bản thân đi.
Bây giờ đột nhiên được Diệp Ân Tuấn cầu hôn, nhìn ánh mắt chân thành của anh, hai mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên ươn ướt.
“Anh đứng dậy đi, đều là vợ chồng già rồi, anh làm cái gì thế?”
Giọng Thẩm Hạ Lan không lớn, chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Lúc trước anh thiếu em, anh đều phải bổ sung đầy đủ. Những thứ phụ nữ khác được hưởng thụ, anh cũng sẽ cho em hết. Anh không muốn cuộc đời này của em có bất cứ niềm tiếc nuối nào. Có người nói với anh, cả đời người phụ nữa, ngày khó quên nhất chính là ngày kết hôn. Tám năm trước, anh không thể cho em một hồi ức tốt đẹp, tám năm sau, ngay hôm nay, anh làm lại từ đầu. Em yêu, gả cho anh đi, ở trước mặt tất cả người dần trong Hải Thành này, anh xin thề với em, đời này sẽ không rời xa em, yêu em đến già.”
Vừa nói xong câu này, trong giáo đường lập tức vang lên giọng ca du dương.
Màn ảnh lớn đằng sau Thẩm Hạ Lan lập tức hiện lên từng hình ảnh của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan trong những năm qua.
Thẩm Minh Triết điểu khiển remote cười nói: “Con đã lất từng hình ảnh của daddy và mommy trong suốt mấy năm qua làm thành album nhạc này, coi như quà sinh nhật tặng cho mommy. Chúc daddy và mommy trăm năm hạnh phúc, chúc mommy sinh nhật vui vẻ! Mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay.”
“Còn có con, còn có con nữa, con cũng có giúp đỡ.”
Thẩm Nghê Nghê không muốn bị bỏ quên la lớn.
Thẩm Hạ Lan nhìn màn hình lớn đằng sau, nghe điệu nhạc ấm áp, nhìn chồng con đứng trước mắt, đột nhiên bật khóc.
“Ừm, em đồng ý!”
Cô cảm thấy ông trời vẫn rất thương yêu cô, trao cho cô hạnh phúc mà cô mong muốn nhất.
Mọi người lại vỗ tay lần nữa.
Diệp Ân Tuấn đeo nhẫn vào tay Thẩm Hạ Lan trước mặt bao người, dịu dàng nói: “Một đời một kiếp một đôi, sống chết không rời.”
“Sống chết không rời.”
Thẩm Hạ Lan kích dộng ôm Diệp Ân Tuấn.
Đây là ngày sinh nhật ý nghĩa nhất mà cô được trải qua.
“Với tư cách là mẹ chồng, mẹ cũng có một món quà muốn tặng cho con.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ khi nghe thấy giọng nói của bà Diệp, lúc này mới phát hiện ra dưới chỗ người xem không chỉ có bà Diệp, ngay cả bà Thẩm và mẹ Thẩm cũng đến.
Thì ra mọi người đã chuẩn bị rất lâu vì sinh nhật của cô.
Cảm giác được mọi người yêu thương thật sự là quá tốt đẹp.
“Không cần, mẹ, thật sự không cần.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà Diệp đã đối xử đủ tốt với cô rồi.
Bà Diệp lại cười nói: “Cần chứ, con là con dâu nhà họ Diệp chúng ta, từ giờ về sau, mẹ phải thông báo cho tất cả người dân Hải Thành biết, nếu ai dám ăn hiếp con thì chính là đang ăn hiếp nhà họ Diệp chúng ta, nhà họ Diệp chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc.”
Nói xong, bà đưa cho Thẩm Hạ Lan một cái chìa khóa.
“Đây là chìa khóa nhà quà cưới của con và Ân Tuấn, mẹ biết bọn con có nhà riêng, nhưng đây cũng là tấm lòng của mẹ chồng mẹ. Cách bày trí trong căn nhà này đều dựa theo sở thích của con, vài hôm nữa con bảo Ân Tuấn dẫn con đến xem.”
Quà của bà Diệp có hơi lớn, làm Thẩm Hạ Lan sợ hãi không dám nhận.
“Không cần, mẹ, thật sự, bọn con thật sự không cần.”
“Nhận đi, đây là quà cưới của hai đứa, cũng là qua sinh nhật của con. Cho dù người khác nói con như thế nào, đối xử với con như thế nào thì từ giờ về sau, nhà họ Diệp chính là chỗ dựa của con. Người khác không biết trân trọng con cũng không sao cả, người nhà họ Diệp trân trọng con là được. Bắt đầu từ ngày hôm nay, con chẳng những là con dâu của mẹ, mà còn là con gái ruột của mẹ! Nếu Ân Tuấn dám ăn hiếp con, con cứ nói cho mẹ biết, mẹ đánh nó giúp con.”
Nghe bà cụ Diệp nói như thế, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Anh ấy không có ăn hiếp con, toàn là con ăn hiếp anh ấy thôi.”
Mọi người ngồi ở đây đều bật cười vì câu nói của Thẩm Hạ Lan.
Có người liên tục đến chúc mừng mãi không hết.
Thẩm Hạ Lan cảm giác như cô đang nằm mơ.
Diệp Ân Tuấn nắm tay cô, nói nhỏ: “Chúng ta trốn đi thôi.”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi không hiểu, chưa hiểu được ý của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Chỗ này có rất nhiều gia đình vừa mới nổi trong Hải Thành, cũng có những người làm ăn với nhà họ Diệp, bọn họ chắc chắn sẽ không chỉ đến để chúc mừng anh thôi, mẹ anh đã nói lát nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu ở khách sạn năm sao, đến lúc đó nói không chừng nếu không bị bọn họ chuốc say thì cũng bị họ rót đến ngã trái ngã phải. Thay vì ở lại chỗ này để xã giao, còn không bằng chúng ta lặng lẽ bỏ về, tự ăn mừng sinh nhật của chúng ta.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan cũng thấy hơi đau đầu.
Tuy rằng rất hạnh phúc, nhưng nếu bị mọi người vây quanh mời rượu, vậy vẫn là thôi đi.
“Nếu bây giờ chúng ta bỏ đi thì hai đứa nhỏ phải làm sao đây? Có cần nói với hai đứa Minh Triết trước một tiếng không?”
“Em tưởng báo cho hai đứa nhỏ biết rồi thì chúng ta còn đi được sao? Đừng có quậy, hai đứa nhỏ có mẹ của anh và ba mẹ em chăm sóc, sẽ không sao đâu. Chúng ta lén đi ra ngoài, hưởng thụ thế giới của hai người.”
Diệp Ân Tuấn khuyến khích Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cách này cũng không tệ.
Nhìn thấy người đến người đi chúc mừng liên tục, cô và Diệp Ân Tuấn nắm tay, mười ngón đan vào nhau, cũng có hơi hồi hộp.
“Chúng ta đi bằng cách nào đây?”
“Đi theo anh.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, lập tức kéo Thẩm Hạ Lan co giò bỏ chạy.
Trong khoảng thởi gian ngắn, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Ân Tuấn, Hạ Lan, hai đứa làm gì đó?”
Bà cụ Diệp lại càng khó hiểu, hỏi thẳng.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói với bà cụ: “Nhờ mẹ giải quyết hậu quả giúp con, con và Hạ Lan đi ra ngoài hóng gió.”
“Cái thằng nhóc thối này!”
Bà cụ Diệp đột nhiên hiểu ra gì đó, nhưng lúc định đuổi theo Diệp Ân Tuấn, bọn họ đã chạy ra khỏi giáo đường từ lâu rồi.