Anh nói một câu, sau đó lại thả mình nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi đến nỗi anh bị tái phát cơn đau thần kinh.
Ban đầu, thuốc mà Diệp Tranh cho anh có tác dụng rất tốt, nhưng mà mấy ngày nay lúc thay đồ, không biết là thuốc rơi ở đâu đó rồi, gần đây có quá nhiều chuyện, anh không có để ý, cũng không nói với Diệp Tranh.
Bây giờ cơn đau như kim châm làm anh cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn còn nhịn được, cho nên anh cũng không ngăn cản việc sáng nay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài nấu cơm.
Anh sợ là cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình.
Diệp Ân Tuấn vuốt vuốt huyệt thái dương, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau này qua đi.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi xuống lầu thì liền nhìn thấy Hoắc Chấn Đình đã có mặt trong phòng khách, cô không khỏi cười nói: “Chú út, chào buổi sáng.”
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình có chút không được tự nhiên.
“Chào buổi sáng.”
“Chú sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ, không để ở trong lòng, lại nghe thấy Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói: “Hạ Lan, Tiêu Nguyệt bị thương, thiếu chút nữa là qua đời.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan vô thức híp mắt lại, trong lòng thấy không thoải mái.
“Dì ấy lại chơi trò gì nữa vậy?”
Hiện tại, Thẩm Hạ Lan đối với Tiêu Nguyệt có hơi không thích, lúc Hoắc Chấn Đình nói tới tin tức của Tiêu Nguyệt, cô không khỏi có chút phản cảm.
Bị thương?
Thiếu chút nữa là chết?
Nhưng mà bà ta đang ở trong nhà của Lam Thần mà.
Xung quanh đều là người của Ám Dạ bảo vệ, làm sao có thể bị thương được chứ?
Chẳng lẽ là thủ đoạn của Tiêu Nguyệt?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lại càng chán ghét người phụ nữ này.
Nhìn thấy cảm xúc chán ghét tản ra ở trên người Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Đình thở dài một hơi rồi nói: “Lần này là thật, đối phương có thể trốn tránh người của cháu, trực tiếp đi vào trong phòng của bà ta, dùng con dao đâm vào vị trí trái tim.
Nếu như không phải bởi vì trái tim của bà ta lệch qua một chút, có lẽ là bây giờ bà ta đã chết rồi.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại với nhau.
Đối với lời nói của Hoắc Chấn Đình, cô không tin tưởng hoàn toàn, nhưng mà cảm thấy Hoắc Chấn Đình không cần thiết phải lừa gạt mình.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại đi ra ban công, trực tiếp gọi cho Phi.
“Tình huống ở bên phía Tiêu Nguyệt như thế nào rồi?”
Lúc Phi nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan, ít nhiều gì cũng có chút tự trách.
“Mợ chủ, xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho bà ấy, bà ấy vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc người ám sát bị bắt thì hắn ta đã tự tử, chắc có lẽ là tử sĩ, hiện tại Tiêu Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh, con dao đâm xuyên qua cơ thể, có vẻ như là muốn mạng của bà ta.”
Nghe thấy Phi nói như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan hẫng đi một nhịp.
Đâm xuyên qua người à?
Nếu như đây là khổ nhục kế, có phải là hơi độc ác rồi không?.
Danh Sách Chương: