Diệp Nghê Nghê thì thật sự không quan tâm, cô bé cảm thấy như là mình mới bước đến thiên đường, ăn uống vui vẻ, có người nhà ở bên cạnh, quan trọng nhất là mọi người đều ở cùng một chỗ, không khí như thế này thật sự rất tốt.
Diệp Tranh nhìn thấy cô bé ăn miệng đầy dầu mỡ, vội vàng lấy khăn tay ra đưa tới.
“Ăn từ từ thôi, không có ai giành với em hết, cái đùi gà này cũng cho em nè.”
Diệp Tranh đưa cái đùi gà của mình cho Diệp Nghê Nghê.
“Cảm ơn anh Tranh.”
Diệp Nghê Nghê nở một nụ cười với Diệp Tranh bằng cái miệng đầy dầu mỡ.
Diệp Minh Triết ghét bỏ nói: “Diệp Nghê Nghê, tốt xấu gì em cũng là con gái nhà giàu, nhà họ Diệp không để em thiếu ăn thiếu uống, anh xin em lúc ăn cơm, em có thể ăn chậm nhai kĩ được không hả? Em nhìn bộ dạng như quỷ chết đói đầu thai của em đi kìa, tương lai có ai mà dám lấy em cơ chứ?”
“Anh ngậm miệng lại.”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp ném miếng xương gà về phía Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết vô thức nâng cánh tay lên chặn lại, xương gà lập tức rơi vào trong chén canh ở trước mặt, canh gà trong chén lập tức văng tung tóe ra bên ngoài, bắn lên ống tay áo của Diệp Minh Triết, vết dầu mỡ làm Diệp Minh Triết nhíu mày.
“Diệp Nghê Nghê, em muốn ăn đòn có đúng không hả?”
“Đến đây, anh đến đây đánh em đi, xí xí xí!”
Diệp Nghê Nghê khiêu khích lè lưỡi ra với Diệp Minh Triết, làm Diệp Minh Triết tức giận xắn tay áo lên.
“Cái con nhỏ thối tha này, bây giờ càng ngày càng lên mặt rồi có đúng không hả? Em lại đây cho anh.”
“Anh kêu em qua đó thì em sẽ qua đó hả, vậy thì em không có mặt mũi rồi.”
Diệp Nghê Nghê nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên ghế, chạy quanh cái bàn.
“Em đứng lại đó.”
“Có bản lĩnh thì anh đuổi theo đi.”
Hai người một trước một sau, một chạy một đuổi, chơi đến nỗi quên cả trời đất.
Diệp Minh Triết cũng không phải là thật sự đuổi theo, chẳng qua là cảm thấy mấy ngày nay thể lực của Diệp Nghê Nghê đã tốt hơn nhiều, cho nên mới chơi đùa với cô bé một chút.
Diệp Nghê Nghê thì chơi rất phấn khởi, thỉnh thoảng còn lấy Thẩm Hạ Lan ra để yểm hộ cho mình, làm cho Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười.
Dầu mỡ ở trên tay của con nhóc này đều bôi hết lên trên người mình.
Diệp Ân Tuấn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng lại vô cùng yên tĩnh.
Bên nhau chính là bộ dạng trước mắt đó à?
Trước kia, anh chưa từng nghĩ tới mình cũng có thể có một niềm hạnh phúc như thế này.
Diệp Tranh nhìn hai người bọn nó làm ầm ĩ, nhếch môi mỉm cười, cẩn thận lột tôm bắc cực bỏ vào trong chén của Diệp Nghê Nghê.
Cô bé này rất thích ăn tôm, nhưng mà lại không thích lột vỏ, cậu bé chỉ có thể tự tay làm.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Tranh hiểu chuyện như thế, cưng chiều Diệp Nghê Nghê như thế, cô không khỏi nói: “Tranh, con cũng ăn chút đi, đừng chỉ chăm sóc cho con bé đó, dạ dày của con bé là một cái động không đáy, lấp không đầy đâu.”
“Không có gì đâu, mẹ, một lát nữa con ăn cũng được.”.
Danh Sách Chương: