“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu lắm, Hàn Hi Thần lại không định nói nhiều, trực tiếp lướt qua người cô đi vào.
Thấy Dao Lạc bình tĩnh nằm đó, đáy mắt Hàn Hi Thần lướt qua đau lòng.
“Em về đi, rất nhiều chuyện trong trại đều cần em xử lý, Hàn Khiếu cũng chạy rồi, anh cũng biết rồi.
Bây giờ nhất định em có rất nhiều việc, phía Dao Lạc tự anh trông giữ là được.”
Hàn Hi Thần đi tới bên giường, ngồi trước giường Dao Lạc.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ này của họ liền biết mình ở lại là dư thừa, chỉ là vẫn có chút lo lắng nói: “Anh cả, anh cũng biết Hàn Khiếu chạy rồi, em điều vài người tới, em sợ Hàn Khiếu sẽ gây bất lợi với hai người.”
“Không cần, anh đã liên lạc với người của mình rồi, lát nữa sẽ tới, canh gác an toàn bên trại cần người, phía anh, em không cần lo lắng.”
Hàn Hi Thần có chút bất lực nói.
Thẩm Hạ Lan còn muốn nói gì đó, lại bị Hàn Hi Thần đuổi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn Hàn Hi Thần và Dao Lạc, ánh mắt anh đỏ bừng.
“Hình như đã rất lâu rất lâu rồi anh không nhìn thấy dáng vẻ em ngủ an ổn như vậy.”
Anh đứng dậy đến phòng vệ sinh lấy một xô nước ấm, giặt sạch khăn lông, sau đó khẽ lau mặt và hai tay cho Dao Lạc.
Động tác anh dịu dàng như vậy, giống hệt lúc Dao Lạc chăm sóc anh trước đó.
“Anh vẫn không hiểu tại sao em mỗi tối đều mơ thấy ác mộng? Tại sao đêm không thể ngủ, ngủ không an ổn? Dù anh tăng thuốc an thần cho em, em vẫn không ngừng run rẩy, vẫn khóc khi ngủ.
Anh biết trong lòng em có bí mật, anh nghĩ rồi sẽ có một ngày em sẽ nói với anh, anh cũng cảm thấy mình sẽ là người thân mật nhất đời này của em, anh có lòng tin mình có thể hóa giải bất kì khổ sở nào trong lòng em, nhưng cho tới giờ phút này anh mới hiểu, thì ra có những chuyện đã được định sẵn từ trước khi anh sinh ra, bất kể anh cố gắng thế nào, em cũng sẽ không buông xuống chấp niệm, đúng không?”
Hàn Hi Thần khẽ vén tóc Dao Lạc ra sau tai.
Làn da cô vốn trắng nõn, bây giờ càng trắng đến lóa mắt.
“Anh cũng nghe nói rồi, mặc dù anh hôn mê, nhưng chuyện bên ngoài anh vẫn rõ ràng, mỗi câu, mỗi chữ em nói, anh đều có thể nghe thấy.
Dao Lạc, em đã hận Hàn Khiếu như vậy, tại sao không giết anh? Em biết không? Lúc em nói, anh bất lực biết bao.
Anh muốn ôm em, muốn nói bất kể em làm gì, anh cũng không trách em, nhưng anh chỉ có thể nằm đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn em uống thuốc độc.
Cô ngốc, anh còn chưa chết đâu, Hàn Khiếu cũng chưa chết, em sao lại tự mình uống thuốc độc chứ?
Là cảm thấy mấy năm nay giày vò đủ rồi sao? Hay là vì em căn bản không nỡ anh chết? Muốn anh tìm một cô gái khác kết hôn sinh con, em nghĩ thế nào vậy? Có phải em đã quên, anh từng nói, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần anh, sống là người của anh, chết là ma của anh.
Dù em muốn chết, cũng phải xem anh có đồng ý không.
Dao Lạc, có lẽ anh thật sự kế thừa máu lạnh của Hàn Khiếu.
Dù biết em ở bên anh sẽ đau khổ, anh cũng không cho phép em rời đi! Dù là chết cũng không được!”
Mắt Hàn Hi Thần đỏ bừng tràn ra kiên nghị.
Anh nắm chặt tay Dao Lạc, thật chặt, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì..
Danh Sách Chương: