Diệp Ân Tuấn cõng Thẩm Hạ Lan đi khỏi đó, anh không có thói quen ở lại cho người ta chỉ như khỉ.
Thẩm Hạ Lan muốn lấy lại điện thoại di động từ chỗ cậu trai, lưu đoạn video cầu hôn này lại.
Cho dù Diệp Ân Tuấn có mặc đồ nữ đi nữa, anh cũng bước đi vô cùng vững vàng.
Thẩm Hạ Lan ở trên lưng của anh không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cũng không thèm để ý người khác nói như thế nào, cô ôm Diệp Ân Tuấn thật chặt, thấp giọng nói: “Ông xã, em yêu anh.”
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn kéo lên, dường như đáy mắt đang nở hoa, long lanh đến nỗi làm cho người ta không thể rời mắt.
“Anh cũng yêu em.”
Giọng nói của anh không lớn, mang theo tiếng gió truyền vào trong lỗ tai của Thẩm Hạ Lan, xuyên thẳng qua màn nhĩ rồi chạm vào trong đáy lòng, trong lòng xuất hiện từng cơn gợn sóng, chậm rãi khuếch tán ra toàn thân.
Diệp Ân Tuấn cõng Thẩm Hạ Lan đi một đoạn đường trở về nơi dừng xe ban đầu.
Trên đường đi đều có người chụp ảnh, có người húyt sáo, chuyện này đối với bọn họ mà nói không hề quan trọng, dường như là giữa trời và đất chỉ có hai người bọn họ tồn tại.
Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng lấy bông tẩy trang của Thẩm Hạ Lan ra để tẩy trang, thuận tiện đổi lại quần áo của mình.
Anh thở dài một hơi rồi nói: “Trở về làm mình là thoải mái nhất.”
Thẩm Hạ Lan mím môi cười.
Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên một tiếng.
Nghe âm thanh hẳn là âm thanh của messenger.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm, tự mình chỉnh sửa lại quần áo, Thẩm Hạ Lan cúi đầu nhìn lại nhóm bốn cô dâu, hồi lúc trước tứ thiếu tập hợp với nhau mình được kéo vào.
“Ôi trời! Thẩm Hạ Lan, cậu đến nam phi không phải để cứu chồng với con trai của mình hả, thế mà lại chơi bách hợp với gái đẹp trên đường.”
Tiêu Niệm Vi là người đầu tiên gửi tin nhắn tới.
“Chị hai, chị làm như thế này, anh hai sẽ đau lòng đó.”
Bạch Tử Đồng là người gửi thứ hai.
“Hạ Lan, mặc dù nam phi cách với Hải Thành của chúng ta hơi xa, nhưng mà bây giờ internet rất phổ biến, chị lại chơi lớn như thế, Ân Tuấn nhà chị có biết không vậy?”
An Nhiên là người thứ ba gửi tới.
Thẩm Hạ Lan choáng váng, nhanh chóng trả lời lại một câu.
“Sao mọi người biết thế?”
“Sợ luôn, tin tức đầu trên facebook kìa, cậu nói xem cậu tìm người dan díu thì thôi đi, cậu còn tìm một người chói mắt như thế, công khai chuyện tình cảm ở trước mặt của mọi người.
Thẩm Hạ Lan, tớ muốn biết sau khi Diệp Ân Tuấn biết được thì cậu sẽ chết như thế nào.”
Icon cười trên nỗi đau của người khác của Tiêu Niệm Vi cùng với hàng chữ được đánh ra làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co quắp lại.
Cái quỷ gì chứ?
Tin tức đầu trên facebook hả?
Cô chỉ chơi trò chơi đóng vai với chồng của mình thôi mà, tại sao lại lên trang nhất?
Thật hay giả vậy?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở facebook lên.
Quả nhiên là hình ảnh cô duỗi tay nâng cằm của Diệp Ân Tuấn lên đã bị đăng lên trên mạng, không biết tấm ảnh này là do người nào đã chụp, chụp rất đúng vẻ tà mị của cô và sự xấu hổ ngại ngùng của Diệp Ân Tuấn.
Nếu như không phải tự mình trải qua, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng người đó là Diệp Ân Tuấn.
Chẳng trách bọn người Tiêu Niệm Vi lại không nhận ra.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy chuyện này lớn rồi.
Tiêu Niệm Vi đều đã nhìn thấy hết, vậy thì ông ngoại với chú út có phải cũng đã nhìn thấy rồi không?.
Danh Sách Chương: