Anh bị Phương Thiến gài bẫy, chí ít còn có người chở che anh lớn lên, còn tôi thì sao? Tôi có ba mẹ nhưng lại sống cuộc sống của một cô nhi, thậm chí ngay cả dòng họ của mình cũng phải che giấu.
Anh là cậu cả của nhà họ Diệp, không lo cái ăn cái mặc, còn tôi khi còn nhỏ vì một miếng ăn mà phải tranh giành thậm chí là phải đánh nhau, cả người đầy thương tích.
So ra tôi còn đáng thương hơn cả anh đấy, Diệp Ân Tuấn.”
“Không giống nhau, những gì tôi gặp phải đều do anh, ba của anh và bác của anh tính kế, đáng ra tôi cũng có thể sở hữu một gia đình hoàn hảo, có được cuộc sống ngọt ngào thay vì lao vào cuộc tranh giành mưu mô này nhưng vì các người mà tôi đã mất tất cả.
Đau khổ của anh là do ba và bác của anh tạo nên, là các người tự làm tự chịu.
Nếu trong tâm anh không có ác ý thì anh cũng được coi là một thế tử, việc gì phải sống hèn mọn như thế? Nếu muốn trách thì phải trách ba của anh, Phương Chính mới đúng.”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện không không chút lưu tình.
Vu Phong ngây ra một lúc, lập tức cười khẩy nói: “Xem ra anh không có ý định giải hòa cùng tôi?”“
“Giải hòa? Anh đã làm nhiều chuyện sai trái, anh bảo tôi phải hòa giải như thế nào? Chưa nói tới việc chuyện tình cảm riêng tư, chỉ nói về thân phận, bổn phận của tôi không cho phép anh trốn tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
Đừng tưởng rằng anh có thể trốn thoát nếu danh tính của anh bị bại lộ, quốc tịch của anh là ở đất nước của chúng tôi.
Những chuyện anh đã làm đều là tội lỗi nghiêm trọng.
Hiện giờ anh nghĩ anh về nước rồi, về tới quê hương rồi nhưng trên thực tế thì Vu Phong, anh đã đào thoát và rời khỏi đất nước, tội lỗi của anh là không thể tha thứ.
Nhiệm vụ và nghĩa vụ của tôi là dẫn độ anh về nước, để người dân trong nước xét xử và nhận hình phạt mà anh đáng phải nhận.”
Diệp Ân Tuấn là người có đức tin, huống hồ anh phải đòi lại công bằng cho những gì Vu Phong đã làm với anh, với Thẩm Hạ Lan, với nhà họ Tiêu và nhà họ Hoắc.
Ánh mắt của Vu Phong lạnh hẳn đi.
“Tôi vốn tưởng rằng có thể cùng anh trò chuyện vui vẻ, nếu anh thức thời thì tôi còn có thể cho anh vị trí các lão của nước T, anh không suy nghĩ lại sao?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nở nụ cười.
“Vị trí các lão hẳn là một vị trí cao nhỉ? Theo tôi được biết, việc nhận chức này cần phải có sự đồng ý của quốc chủ? Sao anh có thể chắc chắn Phương Chính sẽ cho tôi làm các lão của nước T?”
“Ông ta? Ha ha.”
Vu Phong cười khẩy nói: “Tất cả đau khổ của tôi đều do ông ta gây ra, nếu nói là để bồi thường cho tôi và ba của tôi nhưng có gì đền bù nổi những gì mà tôi và ba tôi đã bị cướp mất suốt mấy năm nay chứ?
Ba của tôi vốn dĩ có thể làm một thân vương, tiêu diêu tự tại, có được sự tôn kính của mọi người ở trong nước, nhưng ông ấy đã phải từ bỏ thân phận của mình để trở thành một người tên là Hàn Khiếu.
Lại còn bảo mẹ tôi đi hầu hạ một người như Diệp Tri Thu.
Mặc kệ mục đích của ông ta là gì đi nữa thì cũng không nên lợi dụng người nhà chúng tôi như thế.
Một nhà ba người chúng tôi đã luôn bị ông ta lợi dụng, vị trí quốc chủ này là của ai còn chưa chắc đâu đấy.”
Diệp Ân Tuấn nghe ra được điều gì từ những lời này chứ, hiển nhiên là Vu Phong muốn mưu quyền soán vị..
Danh Sách Chương: