Thẩm Nghê Nghê chơi đến quên cả trời đất.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Minh Triết trông có vẻ không vui cho lắm, có hơi quan tâm mà hỏi: “Sao vậy, sao con lại không vui?”
“Không có gì cả.”
Thẩm Minh Triết vội vàng lắc đầu.
Thẩm Hạ Lan thấy con trai không mấy vui vẻ, cô thấp giọng nói: “Minh Triết, nếu như con thật sự thích bắn súng thì sau này cho đến lúc con lớn lên, kêu ba của con tìm người dạy cho con, bây giờ con còn quá nhỏ, con học cái này mẹ không yên lòng đâu, con có biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.”
Thẩm Minh Triết đặc biệt yên tĩnh nhìn, có vẻ như rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà ai cũng không biết rằng tâm tư của đứa nhỏ này rất cố chấp, muốn làm cái gì thì không có ai ngăn cản được.
Thấy là có vẻ Thẩm Minh Triết nghe lọt tai, lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi rồi nói với Diệp Ân Tuấn: “Không có gì đâu, lúc nãy gặp được một người, em cảm thấy là người đó không tốt lắm, cho nên em không để Minh Triết tiếp xúc với anh ta.”
“Ai?”
“Nói là người của câu lạc bộ bắn súng, dù sao thì trực giác của em cảm thấy không tốt, nên em không phản ứng lại anh ta.”
Thẩm Hạ Lan nói đơn giản, cô không đặt chuyện này ở trong lòng, trực tiếp bỏ nó đi.
Thẩm Nghê Nghê chơi vui vẻ một lát đã hơi mệt rồi, lúc này một nhà bốn người mới sửa soạn trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Bà cụ Diệp thấy bọn nhỏ đã trở về, cười haha nói: “Ái chà chà, đến nhà trẻ một ngày sao lại biến thành con khỉ dơ về nhà rồi?”
Nhìn thấy cả người của Thẩm Nghê Nghê đều là vết bẩn, bà cụ Diệp vội vàng cho người mang Thẩm Nghê Nghê đi tắm rửa.
Thẩm Minh Triết thì tự giác hơn, tự mình đi vào trong phòng tắm.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng có chút mệt mỏi rồi.
Diệp Ân Tuấn thấy cô hơi mệt, thấp giọng nói: “Em vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, đến lúc ăn cơm anh sẽ gọi em.”
“Em đâu có yếu ớt như vậy, em muốn đi vào phòng bếp xem xem, không phải là anh nói muốn ăn đồ ăn em nấu hả?”
“Còn nhiều thời gian mà, em sợ không có thời gian để hầu hạ anh hả? Đi nghỉ ngơi đi, hay là nói em muốn để anh ôm em lên?”
Diệp Ân Tuấn nói lời này ở trước mặt của bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt, Diệp Ân Tuấn lại không hề ngần ngại chút nào.
Bà cụ Diệp ho khan một tiếng rồi nói: “Người già chịu không được kích thích, thôi, mẹ vẫn nên ngoan ngoãn đi tỉa hoa cỏ của mẹ thôi.”
Nói xong, bà xoay người đi.
Thẩm Hạ Lan ngượng ngùng đánh lên trên ngực của Diệp Ân Tuấn: “Đều là anh đó, nhìn anh đi.”
“Sợ cái gì chứ? Chúng ta là vợ chồng, hơn nữa mẹ cũng không phải là chưa từng trải qua, mẹ đều có thể hiểu được mà.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lại bất thình lình hôn một cái lên trên mặt của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nhìn quanh bốn phía, cứ luôn cảm thấy như thế này ở trong nhà là không tốt.
Bà cụ Diệp đi được vài bước rồi đột nhiên lại dừng chân, quay đầu nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, lên tiếng nói: “Nam Phương trở về, đang ở trong thư phòng đó, nhưng mà hình như là đang dạy dỗ Diệp Tranh, con đi xem một chút đi. Con cái nhỏ như vậy, đừng yêu cầu quá nghiêm khắc, con cháu nhà họ Diệp chúng ta không đến mức còn nhỏ như vậy mà phải dạy bảo đâu.”
Nói xong lời này, bà cụ đã hoàn toàn rời đi.
Thân thể của Diệp Ân Tuấn hơi cứng lại.
Thẩm Hạ Lan nhạy cảm phát hiện sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không tốt.
“Sao vậy, anh với Nam Phương cãi nhau hả?”
Đối với năng lực quan sát nhạy cảm của vợ, Diệp Ân Tuấn rất bội phục, nhưng mà anh vẫn thấp giọng nói: “Không có đâu, chỉ bất đồng ý kiến một chút mà thôi, để anh đi nói chuyện với nó.”
“Vậy anh đi đi, một mình em đi lên.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì muốn rời khỏi, lại bị Diệp Ân Tuấn bế lên, nhấc chân đi vào trong phòng ngủ.
“Nam Phương đang ở trong thư phòng, chạy cũng không được, trước tiên anh đưa em lên nghỉ ngơi rồi nói tiếp.”
Những người giúp việc ở xung quanh đều mím môi cười.
Tình cảm của cậu cả và mợ cả tốt đến nỗi làm cho bọn họ cảm thấy ghen tị.
Thẩm Hạ Lan có chút ngượng ngùng, cô nói: “Anh bỏ em xuống đi, em cũng không phải là không có chân, lần nào cũng cần anh ôm.”
“Anh cứ thích dáng vẻ yếu đuối không xương của em như thế này đó, đặc biệt là dáng vẻ lúc em ở dưới người anh.”
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói lại làm cho gương mặt của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đỏ lên.
“Anh im miệng lại đi!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn thật sự quá xấu xa.
Diệp Ân Tuấn cũng không đùa giỡn cô nữa, trực tiếp ôm cô đi vào phòng, sau đó đặt lên trên giường.
“Tắm rửa cẩn thận, đừng để bị té.”
“Em biết rồi, em cũng không phải là Minh Triết và Nghê Nghê, anh đi nhanh lên đi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng mà lần này mất mặt cũng dữ quá.
Cũng không phải là vợ chồng son, cứ dính với nhau như thế này làm cho người giúp việc và người lớn thấy thì như thế nào.
Diệp Ân Tuấn không cần mặt mũi, cô cần nha.
Thấy trên mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ bừng, trong lòng của Diệp Ân Tuấn nhộn nhạo.
“Anh thật sự rất muốn ăn em, hoặc là ôm em, nếu không thì chúng ta ngủ một lát đi?”
Nói xong, anh lại trực tiếp đi lên phía trước.
“Anh cút đi!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhấc chân lên đá lên trên đùi của Diệp Ân Tuấn.
“Ui da! Em muốn phế anh đi hả, em không sợ là cuộc sống sau này của mình sẽ phải cô quạnh à? Hả?”
Diệp Ân Tuấn nhanh tay trực tiếp bắt lấy cổ chân của cô, những ngón tay chai sần xoa xoa cổ chân của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy cả người tê dại, thiếu chút nữa đã kêu lên tiếng.
“Diệp Ân Tuấn!”
“Có anh.”
Diệp Ân Tuấn thế mà lại còn đường đường chính chính trả lời lại.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình đã sắp hóa thành một đám xuân thủy.
Người đàn ông thối tha này luôn luôn biết làm cách nào để có thể kích thích giác quan của cô.
“Anh buông tay ra!”
“Buông tay ra thì hạnh phúc đời sau của anh tiêu đời rồi, em có đảm bảo là không đá anh không?”
Diệp Ân Tuấn lại yêu cầu vô lại như thế này.
Lúc này Thẩm Hạ Lan có thể nói cái gì nữa, đương nhiên là chỉ có thể đồng ý mà thôi.
“Được được được, em đồng ý không đá anh.”
“Cũng không được đánh anh?”
“Không đánh.”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, cô không biết là mình đã từ từ tiến vào trong bẫy của Diệp Ân Tuấn.
Anh đột nhiên bỏ chân của Thẩm Hạ Lan xuống.
Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi, đã cảm thấy bóng người trước mắt lắc lư, ở bên giường đột nhiên lại lún xuống một chút, thân thể cường tráng của Diệp Ân Tuấn đã đè lên.
“Anh… Ưm…”
Không đợi Thẩm Hạ Lan nói cái gì đã bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy, thân thể hơi ngửa ra sau, cả người liền ngã lên trên giường, trong nháy mắt đôi môi anh đào bị khí tức quen thuộc chiếm lấy, sau đó…
Đợi đến lúc cô hổn hển sắp thở không được, lúc này Diệp Ân Tuấn mới buông lỏng cô ra.
Nhìn cô gái dưới người phong tình vạn chủng, Diệp Ân Tuấn thật sự không thể bước chân ra khỏi được.
“Không đi đâu, anh phải ôm em ngủ một lát, đúng lúc anh cũng đang mệt mỏi.”
Nói xong, quả thật anh vô liêm sỉ cởi giày ra, dự định leo lên trên giường ôm Thẩm Hạ Lan ngủ.
Thẩm Hạ Lan buồn bực chỉ trợn trắng mắt. đam mỹ hài
“Lúc nãy anh đã đồng ý với mẹ là đi tìm Nam Phương rồi.”
“Anh đồng ý rồi hả?”
Diệp Ân Tuấn bắt đầu giả ngu ngơ.
“Anh có mặt mũi hay không vậy hả?”
“Ở cùng với vợ mà cần gì mặt mũi cơ chứ, vật đó có thể ăn có thể uống được không?”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.
Đối với hành động vô liêm sỉ của anh, Thẩm Hạ Lan khóc không ra nước mắt.
“Anh cũng đã nuôi Diệp Tranh được bốn năm rồi, anh nghĩ coi đứa bé ấy có bộ dạng như thế nào, hiện tại lại có bộ dạng gì? Có làm như thế nào thì anh cũng phải đi cứu Diệp Tranh chứ, em nghe Minh Triết nói là đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Diệp Tranh, cho dù đối xử nghiêm khắc với con cái thì cũng phải làm từng chút từng chút một. Hơn nữa Diệp Tranh cũng không phải là rất thông minh, Nam Phương đốt cháy giai đoạn như thế này chưa chắc là con có thể chịu được.”
Thẩm Hạ Lan thật sự đau lòng cho Diệp Tranh.
Đứa bé đó cũng là một người có số khổ, ở bên cạnh mẹ ruột bốn năm nhưng cũng không nhận được tình yêu thương của mẹ, bây giờ ba ruột đã trở về mà lại huấn luyện khắc nghiệt như thế này.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy điều mà Diệp Tranh cần là có là một tuổi thơ của những đứa trẻ bình thường, như thế này quá mệt mỏi.
Thấy vợ của mình cứ lo lắng cho Diệp Tranh, cuối cùng Diệp Ân Tuấn buông cô ra.
“Em đó nha, ngày nào cũng quan tâm quá nhiều thứ.”
“Dù sao thì thằng bé cũng gọi em là mẹ mà.”
Thẩm Hạ Lan thấy biểu cảm khát vọng tình thương từ người mẹ của Diệp Tranh, trong lòng của cô cảm thấy đau lòng.
“Được được được, để anh đi qua đó.”
Thấy vợ nhà mình đều đã như vậy rồi, nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự không chịu qua đó thì cô sẽ dùng vô ảnh cước mà đá anh bay ra ngoài.
Thiệt tình.
Anh chỉ muốn ôm vợ ngủ một giấc, tại sao lại khó khăn như vậy chứ?
Trong nhà có hai con thỏ nhỏ thì cũng thôi đi, hiện tại còn phải cộng thêm thằng nhóc thối Diệp Tranh này nữa.
Nhưng mà nói tới nói lui, sau khi Diệp Ân Tuấn đứng dậy thì vẫn kéo cái chăn mỏng qua trùm lên trên người Thẩm Hạ Lan.
“Mặc dù hiện tại là mùa thu nhưng mà buổi tối tương đối lạnh, sức khỏe của em không tốt lắm, em phải chú ý một chút.”
“Biết rồi, em cảm thấy mình giống như Lâm Đại Ngọc vậy đó, em làm gì có yếu như vậy đâu?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không biết có phải bởi vì liên quan đến tinh thần hay là không, cô phát hiện sức khỏe của mình đã tốt hơn trước rất nhiều.
Diệp Ân Tuấn cưng chiều vuốt vuốt tóc của cô, sau đó nhấc chân đi ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, cái người đàn ông này cứ thích xoa tóc cô, cảm thấy giống như là đang trấn an thú cưng, thật sự làm cho người ta không biết nói như thế nào.
Mặc dù có hơi mệt, nhưng mà không buồn ngủ.
Cô cầm lấy máy tính ở một bên bắt đầu xem tin tức.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi khỏi phòng ngủ, biểu cảm thả lỏng đã không còn nữa.
Anh nhìn về phía thư phòng, không biết là tại sao tâm trạng của anh đột nhiên trở nên nặng nề. Những lời mà bà cụ Diệp đã từng nói, những hoài nghi và suy nghĩ làm anh ít nhiều gì cũng không muốn phải đối mặt với Diệp Nam Phương.
Nhưng mà cuối cùng anh cũng chỉ dừng lại một bước liền gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.”
Giọng điệu của Diệp Nam Phương rất nặng nề.
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
Trong ký ức của anh, Diệp Nam Phương vẫn luôn là một người ôn hòa, cho dù lúc đang thi hành nhiệm vụ có hơi nghiêm túc, nhưng mà cũng không phải là người hay tức giận như vậy.
Anh đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Diệp Tranh đang đứng ở trước bàn, cả người đang co rúm lại giống như là một đứa nhỏ chịu oan ức, mà cái bàn sách ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn có rất nhiều tài liệu bị rơi xuống mặt đất, hiển nhiên là nổi giận.
“Làm gì vậy hả? Diệp Tranh mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, em làm gì phải giận như vậy?”
Nói thế nào thì Diệp Ân Tuấn cũng đã nuôi Diệp Tranh được bốn năm rồi, trong khoảng thời gian bốn năm này không có Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê, đều là Diệp Tranh ở bên cạnh mình.
Bây giờ nhìn thấy đứa nhỏ do một tay mình nuôi lớn lại đang sợ hãi như vậy, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn lập tức đau lòng, anh cũng nổi giận.
Lúc Diệp Nam Phương nhìn thấy là Diệp Anh Tuấn thì hơi sững sờ một chút, nhưng mà lại thấp giọng nói: “Cái thằng nhỏ này quả thật quá ngu ngốc, bùn nhão không dính được tường, cái gì cũng không làm được, thế thì tương lai phải làm sao đây?”
“Em suy nghĩ lại đi, bây giờ nói Diệp Tranh như vậy, khi đó em không ngu ngốc hả? Em cũng quên là em trở lại như thế nào rồi à, cả ngày mang con trai đi làm cho người khác không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết là em dự định làm cái gì. Anh nói cho em biết, con cái không phải là của một mình em, em đừng có lấy cái chức làm ba của mình mà bắt nạt con trai anh.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp kéo Diệp Tranh tới.
“A!”
Diệp Tranh không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh ở trên mặt tuôn ra, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức trầm xuống.