Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 850: ANH CHƯA TRA ĐƯỢC

Khi đi vào phòng quan sát, Thẩm Hạ Lan hơi do dự một chút. Cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn và Lam Tử Thất, nhưng cũng nên nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Bà Diệp? Bà có chuyện gì sao?”

Người của phòng quan sát nhận ra Thẩm Hạ Lan.

Điều này khiến Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

“Ừm, tôi muốn kiểm tra camera một chút.”

“Điều này. . .”

Nhân viên bảo vệ có chút khó khăn.

“Tôi phải hỏi ý kiến cấp trên một chút.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan đứng dựa vào tường, ánh mắt tối lại khiến người ta cảm thấy rất áp lực.

Nhân viên bảo vệ vội gọi điện thoại cho cấp trên.

Không biết có phải vì thân phận Thẩm Hạ Lan hay không, mà đối phương nhanh chóng đi xuống.

“Bà Diệp, tôi là quản lý câu lạc bộ này, xin hỏi bà muốn xem cái gì?”

“Camera giám sát phòng 1308 và hành lang.”

Âm thanh Thẩm Hạ Lan rất thấp.

Quản lý vội vàng để cô kiểm tra.

Video trước kia bị người ta xóa bỏ bây giờ lại hoàn hảo trở lại hệ thống như cũ, điều này khiến nhân viên bảo vệ đứng trước hệ thông ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Thật ra Thẩm Hạ Lan không hề chú ý camera giám sát, mà khi nói muốn xem camera, cô đã cẩn thận quan sát thái độ của nhân viên bảo vệ, dù nhân viên bảo vệ tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn bắt được sự hoảng loạn lướt qua đó.

Bây giờ ngay cả quản lý cũng hơi sững sờ.

Thẩm Hạ Lan thầm chắc chắn.

“Có chuyện gì thế? Quản lý có vẻ rất căng thẳng?”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ.

Bây giờ, cô đi theo bên cạnh Diệp Ân Tuấn đã học được không ít thứ, đặc biệt là khí thế kia, về cơ bản giống đến năm sáu phần, quản lý sửng sốt đến mức mồ hôi túa ra.

“Bà Diệp nói đùa rồi, tôi chỉ hơi kinh ngạc vì đó là tổng giám đốc Diệp.”

Quản lý vẫn luôn cúi đầu.

“Thật sao? Câu lạc bộ này là của nhà họ Lam nhỉ? Hoặc là có liên quan đến nhà họ Lam?”

Thẩm Hạ Lan quan sát biểu hiện của bọn họ, rồi tiếp tục xem video, cô biết là Diệp Ân Tuấn đã hồi phục video lại như cũ, trừ khả năng đó ra thì không có cách giải thích nào khác.

Quản lý nhíu mày, thấp giọng nói: “Bà Diệp nói đùa, cậu lạc bộ của chúng tôi không hề có quan hệ gì với nhà họ Lam.”

“Ha ha.”

Thẩm Hạ Lan cười lạnh hai tiếng, xem hết video, sau đó xoay người rời đi.

Quản lý hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mau xóa đi.”

“Vâng.”

Đối phương hành động rất nhanh.

Sau khi Thẩm Hạ Lan đi, quản lý vội vàng gọi một cuộc điện thoại.

“Cô chủ, rõ ràng tôi đã xóa bỏ video, mà không biết tại sao khi bà Diệp đến xem giám sát, lại xuất hiện chuyện kỳ quái, xin lỗi cô chủ, tôi không làm tốt chuyện cô dặn dò.”

Lam Tử Thất lau trán, có chút mỏi mệt nói: “Được rồi, là tôi quên mất, Diệp Ân Tuấn thế nhưng là cao thủ máy tính.”

“Ồ? Vậy làm sao bây giờ?”

Đôi mắt Lam Tử Thất có chút ẩm ướt.

“Ông không cần lo, sau này cũng đừng gọi đến số này nữa, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông.”

Nói xong, Lam Tử Thất cúp điện thoại, lập tức rút sim điện thoại di động ra, ném thẳng vào trong bồn cầu rồi xả nước đi.

Cô buộc tóc lên, rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nghe Lam Tử Thất nói vậy, quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ông ta vừa quay người rời đi, đã gặp Thẩm Hạ Lan ở cửa ra vào, lập tức giật nảy mình.

“Bà Diệp, sao bà…”

“Sao lại nghe lén đúng không?”

Thẩm Hạ Lan cười lạnh, bước từng bước về phía quản lý.

“Dãy số.”

“Dãy số gì?”

Quản lý vẫn giả vờ ngốc.

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Tôi nhắc lại, dãy số, đừng để tôi nói lần thứ ba, tôi không phải là người kiên nhẫn, huống hồ tôi còn mang thai, ông nói xem nếu tôi sảy thai, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở chỗ của ông, thì nhà họ Diệp có tha cho ông hay không?”

Lời cô khiến chân quản lý lập tức có chút nhũn ra.

“Bà Diệp, bà không thể như vậy.”

“Vậy hãy lập tức lấy ra.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, quản lý hơi chần chừ, nhưng ông ta nhớ ra lời của Lam Tử Thất nên cảm thấy nhẹ nhõm, đưa số điện thoại di động của Lam Tử Thất cho Thẩm Hạ Lan.

Dù Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị tốt tâm lý, biết Lam Tử Thất rất có thể đã đổi số điện thoại, nhưng khi nhìn thấy dãy số xa lạ, cô vẫn bất giác ngây ra một lúc.

Cô ấy đã thật đổi số điện thoại mà không hề nói cho cô.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy tim âm ỉ đau, có thứ gì đó đang vỡ vụn, nhưng lại dần dần hồi phục.

Cô nhìn dãy số, trực tiếp gọi điện thoại, nhưng đối phương đã tắt máy.

Thẩm Hạ Lan chưa từ bỏ ý định, cứ tiếp tục gọi, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.

Cô biết, Lam Tử Thất căn bản sẽ không nhận điện thoại của mình.

Đã có thể biến mọi chuyện thành thế này, có lẽ cô ấy đã thật dự định cả đời này cũng không gặp lại mình nữa.

Cô gái ngốc này Tại sao có thể làm như vậy?

Dù thế nào, cô cũng không thể mặc kệ cô ấy.

Thẩm Hạ Lan liên lục vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đều không liên lạc được, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Đình.

“Anh ở đâu rồi?”

“Bên ngoài câu lạc bộ.”

Tống Đình đã đến.

Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta sẽ không bỏ mặc chuyện có liên quan Lam Tử Thất.

Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, rồi đi thẳng đến đại sảnh, dọc đường cô vẫn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện Lam Tử Thất cho Tống Đình, nhưng đến tận khi nhìn thấy Tống Đình, Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.

Vết tích trên cổ Tống Đình hết sức rõ ràng.

Thẩm Hạ Lan nhớ Tống Đình đã nói dù Lam Tử Thất là cô gái yêu hận rõ ràng nhưng vẫn chưa đến mức lần đầu tiên mà lại kịch liệt như vậy, bây giờ nhìn Tống Đình thế này, e là có lẽ Tống Đình cũng không tìm được cô ấy?

“Anh biết Tử Thất đi đường nào ra khỏi Hải Thành không?”

Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi vậy, Tống Đình lập tức trở nên lạnh lùng.

“Tử Thất có chuyện gì? Tại sao phải ra khỏi Hải Thành? Phu nhân, cô có thể nói tôi biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tống Đình cảm thấy rối rắm.

Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

“Đi lên trước đi, có lẽ Diệp Ân Tuấn đã tắm rửa xong rồi.”

Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi.

Dù Tống Đình vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn đi theo sau Thẩm Hạ Lan lên tầng.

Diệp Ân Tuấn đã tắm rửa xong, Dũng đã mang quần áo đến, anh thay xong, đang ngồi ở trên giường, tay cầm lấy Laptop, không biết đang làm cái gì.

Khi đi vào Thẩm Hạ Lan và Tống Đình hơi sửng sốt một chút.

“Máy tính từ đâu ra thế?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bất ngời.

Dũng vội vàng nói: “Tổng giám đốc Diệp bảo tôi mua, cũng không biết có thích hợp hay không, tổng giám đốc Diệp chỉ nói muốn tính năng tốt một chút, tôi đã hỏi người bán hàng, sau đó mua một cái trở về.”

Nghe Dũng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu ngay.

Nhưng cô ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ anh đã nhìn ra chuyện của Lam Tử Thất từ video giám sát, chắc anh cũng đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng dù nói thế nào, Lam Tử Thất vẫn là bạn thân của mình, giờ lại làm ra chuyện như vậy, mặc dù là vì mình và nhà họ Diệp, nhưng là Thẩm Hạ Lan biết, e là trong lòng Diệp Ân Tuấn đã rất tức giận, nhưng bây giờ cô cũng không dám nói, chỉ sợ Tống Đình suy nghĩ nhiều.

Rõ ràng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nghĩ giống nhau.

“Tổng giám đốc Diệp, rốt cuộc Tử Thất đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong nhà xảy ra chút việc, tôi đang xâm nhập liên minh hệ thống Hacker, nhìn xem có thể tra được chút manh mối nào hay không. Cậu cũng đừng sốt ruột, trước tiên nói với tôi một chút, Lam Tử Thất có thể đi nơi nào. Hiện người nhà cô ấy, cô ấy và em trai ở bên ngoài, vì lý do an toàn, chúng ta cần mau chóng tìm được bọn họ, bằng không, tôi sợ bọn họ gặp nguy hiểm.”

Thấy Diệp Ân Tuấn cũng đang lo lắng an nguy của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan cảm thấy như giảm được gánh nặng.

Nghe thấy nhà Lam Tử Thất xảy ra chuyện, Tống Đình vội bắt đầu gọi điện thoại cho Lam Tử Thất, nhưng kết quả vẫn là tắt máy.

Anh ta dường như nhớ tới cái gì, cả người ngây ra như phỗng.

“Có chuyện gì thế? Thất thần làm gì? Tiếp tục tìm đi!”

Nhìn Tống Đình như vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút tức giận, nhưng anh cũng chú ý tới chỗ cổ áo Tống Đình có dấu hôn kịch liệt.

Tròng mắt của anh lập tức híp lại.

“Cậu bắt nạt Lam Tử Thất sao?”

Âm thanh Diệp Ân Tuấn có vẻ lạnh lùng.

Tống Đình liền vội vàng lắc đầu.

“Không có, là Tử Thất chủ động tìm tôi, tôi không kìm chế được.”

Nói ra điều này trước mặt Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, Tống Đình vẫn cảm thấy hơi ngượng, nhưng bây giờ không phải là lúc ngại ngùng, anh ta vừa dứt lời, anh ta và Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đều hiểu ra.

Đây có lẽ là lần gặp gỡ cuối cùng giữa Lam Tử Thất và Tống Đình.

Có lẽ cô ấy cũng sẽ không để Tống Đình tìm được mình.

“Được rồi, tôi sẽ tự điều tra.”

Diệp Ân Tuấn cúi đầu.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ đều đang cố gắng, mình cũng không thể ngồi không, lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình.

“Chú, giúp cháu tìm người.”

“Ai vậy?”

Đã rất lâu rồi, Hoắc Chấn Đình không có tin tức của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nghe được cô nói như vậy vội mở miệng hỏi thăm.

“Lam Tử Thất, và nhà họ Lam đã xảy ra chuyện gì sao.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Chấn Đình lập tức bắt đầu điều tra.

Diệp Ân Tuấn không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: “Em tìm một chỗ ngồi xuống đi, bây giờ thân thể không thích hợp đứng lâu, dễ bị bệnh phù.”

Lúc đầu Thẩm Hạ Lan còn chưa ý thức được Diệp Ân Tuấn đang nói mình, dù sao cũng đang rầu rĩ vì chuyện Lam Tử Thất, lại đột ngột nói như vậy, cô bất giác nghĩ có liên quan đến chuyện của Lam Tử Thất, nhưng sau khi phản ứng kịp, cô không khỏi ngây ra một lúc.

Cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, lần đầu tiên không biết nên dùng tâm trạng gì để nhìn Diệp Ân Tuấn.

Tống Đình lục tìm trí nhớ một lúc.

“Tổng giám đốc Diệp, phu nhân, tôi có thể làm gì? Tôi cũng không thể cứ chờ ở đây?”

“Đi xem tất cả nhà ga, sân bay, cảng đường thủy một chút, xem có thể tra được tung tích Lam Tử Thất hay không?”

Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức mở miệng.

“Tôi đã sai người đi làm rồi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.”

Tống Đình và Diệp Ân Tuấn dừng một chút.

Đôi mắt Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, Thẩm Hạ Lan không hiểu anh nhìn vậy là có ý gì, nhưng cô thấp giọng nói: “Từ đầu tôi đã phong tỏa Hải Thành, nhưng thật không có tin tức gì truyền đến, tôi hoài nghi cô ấy vẫn còn ở Hải Thành.”

“Tôi đi tìm, dù có lật tung cả Hải Thành thì tôi cũng phải tìm ra cô ấy.”

Hốc mắt Tống Đình đỏ hoe.

Anh ta rất hiếm khi quan tâm một người, yêu một người như thế, mặc dù thời gian bên nhau giữa bọn họ không nhiều, nhưng tình cảm giữa bọn họ không phải thứ có thể dùng thời gian để đo lường, huống hồ trước đây không lâu, Lam Tử Thất mới trở thành người phụ nữ của anh ta, anh ta sao có thể cứ vứt bỏ người phụ nữ của mình như vậy?

Tống Đình nhanh chóng rời đi, khi trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, sự yên tĩnh đột ngột khiến Thẩm Hạ Lan không quen lắm, thậm chí cảm thấy có chút đè nén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK