Hôm nay anh vốn định đến để hỏi Sở Anh Lạc về chuyện năm năm trước, nhưng không ngờ cô ta lại nhắc đến Diệp Nam Phương.
Chuyện Diệp Nam Phương là người cung cấp thông tin cực kỳ bí mật, thậm chí để bảo vệ sự an toàn cho cậu ấy, cấp trên đã áp dụng các phương pháp bảo vệ vẹn toàn, nhưng cuối cùng thân phận của Diệp Nam Phương vẫn bị bại lộ.
Lúc đó chỉ có Sở Anh Lạc ở bên Diệp Nam Phương.
Sở Anh Lạc là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, thậm chí cấp trên còn định điều tra cô ta, nhưng cô ta lại mang thai vào đúng lúc này.
Cô ta mang thai con của Diệp Nam Phương!
Sau khi bà cụ Diệp biết Diệp Nam Phương có con, nói gì cũng phải đích thân đón Sở Anh Lạc từ Vân Nam về, là anh đã ngăn bà lại rồi đích thân đi đón cô ta về.
Tuy nhiên với kết quả điều tra về Sở Anh Lạc, Diệp Ân Tuấn không hề thả lỏng chút nào, mọi chứng cứ đều cho thấy cô ta là kẻ tình nghi lớn nhất.
Diệp Ân Tuấn không biết trước khi chết em trai mình có tâm trạng thế nào, nhưng chắc chắn cậu ấy thực sự yêu Sở Anh Lạc. Chính vì lý do này, Diệp Ân Tuấn mới không tiếp tục điều tra thêm nữa, thậm chí còn đón Sở Anh Lạc về nhà họ Diệp, tất cả chỉ vì con trai của Diệp Nam Phương.
Nhưng cái gai này đã đâm sâu vào tim Diệp Ân Tuấn, không thể rút ra được.
Bây giờ Sở Anh Lạc lại nhắc đến Diệp Nam Phương lần nữa khiến Diệp Ân Tuấn nghĩ đến những nghi ngờ trước đây của mình. Anh cảm thấy cần phải điều tra thêm, cho dù Nam Phương trách anh thì anh cũng phải biết được sự thật, vì bây giờ anh không chỉ có một mình, sau lưng anh còn có vợ và con trai cần được bảo vệ.
Diệp Ân Tuấn lại châm thêm một điếu thuốc nữa, im lặng hút thuốc, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc nhưng bây giờ anh rất cần thuốc lá để làm tê dại chính mình.
Sở Anh Lạc nói Diệp Ân Tuấn chết vì anh, có một chuyện không ai biết, đó là bí mật giữa hai anh em họ, thế nhưng Sở Anh Lạc lại biết. Điều này cho thấy khi đó Diệp Nam Phương rất yêu và tin tưởng cô ta, vậy mà trái tim của người phụ nữ này lại không dành cho Nam Phương khiến Diệp Ân Tuấn rất đau lòng.
Năm đó Diệp Ân Tuấn vẫn đang tham gia một nhiệm vụ bí mật trong quân đội, sau đó vì nhiệm vụ bị lộ nên anh buộc phải rút lui, chuyển về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhưng anh và Diệp Nam Phương là anh em sinh đôi, ngoại hình của hai người giống nahu.
Nếu Diệp Nam Phương ở Hải Thành, ở trong phạm vi khả năng bảo vệ của anh, có lẽ Diệp Nam Phương sẽ không chết, nhưng cậu ấy lại đến Vân Nam, đến nơi nhiệm vụ thất bại trước kia.
Để lộ thân phận như vết thương chí mạng đối với Diệp Nam Phương, nhưng cậu ấy cũng nhận được tin rằng có người coi Diệp Ân Tuấn là mình, liên tục nhằm vào anh ở khắp nơi. Mà sau khi Diệp Nam Phương biết mọi chuyện, chẳng những không làm rõ thân phận mình, ngược lại còn hoạt động dưới thân phận Diệp Ân Tuấn, cậu ấy muôn bảo vệ anh.
Cho nên cuối cùng khi Diệp Nam Phương chết bi thảm, Diệp Ân Tuấn đau khổ không muốn sống, mà những chuyện này sau khi Diệp Nam Phương chết anh mới biết, còn Sở Anh Lạc đã biết từ trước, nói lên rằng Diệp Nam Phương đã nói kế hoạch của mình cho cô ta.
Bây giờ chẳng những năm năm trước Thẩm Hạ Lan phải trải qua những gì, anh còn muốn biết Sở Anh Lạc đóng vài trò gì trong chuyện của Diệp Nam Phương.
Khói thuốc lá nồng nặc.
Diệp Ân Tuấn ho sặc sụa, vành mắt đỏ hoe, nhưng anh vẫn không dừng lại.
Thậm chí anh còn có một ý nghĩ kỳ quá, nếu anh ho được tim ra có phải sẽ thoải mái hơn nhiều không? Có phải có thể không cần buồn bã, đau lòng thế này không?
Một điếu thuốc nhanh chóng cháy hết, mặc dù Diệp Ân Tuấn vẫn không thể bình tĩnh lại, nhưng cũng không thể ở ngoài quá lâu, anh sợ Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy sẽ lo lắng cho mình.
Sau khi sửa sang lại, Diệp Ân Tuấn lái xe trở về bệnh viện.
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa dậy.
Diệp Ân Tuấn sợ khói thuốc trên người sẽ kích thích đến Thẩm Hạ Lan, vội vàng vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Vết thương của anh không thể dính nước, anh chỉ có thể dùng khăn lau người.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy động tác của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt cô hơi chuyển động nhưng vẫn nhắm mắt lại giả vờ như không biết chuyện gì.
Thực ra từ lúc Diệp Ân Tuấn ra khỏi phòng bệnh là cô đã tỉnh.
Vụ hoả hoạn năm năm trước khiến cô mất đi cảm giác an toàn, bên cạnh không có ai bầu bạn, cô không ngủ được. Mấy năm đầu Thẩm Minh Triết luôn ở bên cô, thậm chí còn dùng đôi bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cậu nắm lấy tay cô, mang lại cho cô ấm áp và an ủi.
Mặc dù hai năm nay cô đã dần có thể ngủ một mình, nhưng vẫn luôn thích giữ nhiệt độ trong phòng ở mức tối thiểu.
Mặc dù như vậy hơi lạnh nhưng có thể khiến cô giữ tỉnh táo mọi lúc mọi nơi, có thể nhanh chóng tỉnh lại ngay khi nguy hiểm ập tới.
Nhưng Diệp Ân Tuấn không biết những điều này, anh chỉnh điều hoà ở nhiệt độ thích hợp để ngủ, nhưng với Thẩm Hạ Lan mà nói, nhiệt độ như vậy sẽ khiến cô cảm giác như thiêu đốt, thậm chí còn nằm mơ thấy lửa sẽ thiêu cháy cơ thể mình.
Khi Diệp Ân Tuấn vẫn ở đây thì không sao, cô sẽ dựa vào hơi thở quen thuộc mà chìm vào giấc ngủ, nhưng anh vừa rời đi, căn phòng như đột nhiên biến thành lò lửa khiến cô giật mình tỉnh dậy rồi không ngủ lại được nữa.
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đã đi bao lâu, từ lúc anh đi, cô vẫn luôn nhẩm tính thời gian. Bây giờ anh đã về, mặc dù không nói gì cũng không làm gì, nhưng trái tim Thẩm Hạ Lan bỗng trở nên tĩnh lặng, sau đó cô từ từ nhắm mặt lại, chìm vào giấc ngủ say.
Diệp Ân Tuấn tắm xong đi ra, anh còn cố ý ngửi mùi trên người mình, phát hiện không có mùi thuốc mới thay quần áo bệnh viện, đến bên Thẩm Hạ Lan.
Cô ngủ rất an ổn, không hề khó chịu, lúc này Diệp Ân Tuấn mới yên tâm. Anh nhẹ nhàng vén chăn, lên giường nằm cùng Thẩm Hạ Lan, ôm chặt cô từ phía sau.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, không nói gì, để cho anh ôm, nhưng cô vẫn nhạy cảm nhận ra tâm trạng Diệp Ân Tuấn đang không tốt.
Anh vừa đi đâu?
Làm gì?
Gặp ai?
Vì sao đột nhiên tâm trạng lại không tốt?
Một loạt câu hỏi khiến Thẩm Hạ Lan nghĩ không thông, nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi gì, cứ vậy ngủ thiếp đi.
Nhưng lần này cô ngủ rất ngon, một đêm ngon giấc.
Khi ánh nắng ban mai bị khúc xạ qua cửa sổ kính chiếu vào giường, hai người như được dát thêm một lớp vàng, mang nét dịu dàng và yên bình.
Diệp Ân Tuấn thức dậy trước.
Đã từ rất lâu rồi anh không được thức dậy bên Thẩm Hạ Lan, mọi thứ hiện giờ tựa như ảo mộng, giống như một giấc mơ.
Diệp Ân Tuấn chống cánh tay lên, nhìn thẳng vào Thẩm Hạ Lan, ánh mắt đầy ẩn ý đưa tình.
Lúc này Thẩm Hạ Lan muốn giả vờ ngủ nữa cũng không được.
“Sáng sớm ra đã động dục, tối qua anh ăn gì rồi?”
Thẩm Hạ Lan ngáp dài, cảm thấy vô cùng sảng khoái, có lẽ đây là đêm cô ngủ ngon nhất trong năm năm qua.
Diệp Ân Tuấn thấy cô đã tỉnh thì cười nói: “Nhìn thấy em là lại muốn, làm sao đây?”
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng.
“Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh, tổng giám đốc Diệp, anh kiềm chế chút đi.”
“Anh còn chưa làm gì, sao lại là giở trò lưu manh rồi?”
Diệp Ân Tuấn cười tà, áp mặt lại gần.
Ánh mặt trời rất đẹp, soi rõ từng sợi lông tơ trên mặt Diệp Ân Tuấn.
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan phát hiện da anh không chỉ đẹp bình thường, thật sự có thể khiến phụ nữ phải hâm mộ, ghen tỵ, nhưng lúc này hơi thở của anh đang phả lên mặt cô, ấm áp nhưng lại như lông ngỗng lướt qua gò má khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, cảm xúc quen thuộc tự nhiên dâng lên trong lòng.
“Đừng lại gần em như vậy.”
Thẩm Hạ Lan muốn đẩy anh ra nhưng Diệp Ân Tuấn lại cầm lấy tay cô, kéo lên đỉnh đầu, anh khàn giọng hỏi: “Anh muốn hôn em có được không?”
Câu hỏi “có được không” của anh khiến mặt Thẩm Hạ Lan càng đỏ hơn.
“Nếu em nói ‘không’ có phải anh sẽ buông em ra không?”
“Không!”
Diệp Ân Tuấn cười xấu xa sau đó nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Nụ hôn của anh ít ngang ngược hơn trước mà dịu dàng hơn, nhưng lại giống như chai rượu vang đã mở, êm dịu, mê người.
Thẩm Hạ Lan thấy mình sắp chết chìm trong sự dịu dàng này, thậm chí cô còn cảm thấy toàn thân mềm nhũn, có thể mặc cho Diệp Ân Tuấn làm gì mình mọi lúc mọi nơi.
Thấy dáng vẻ khiến người khác phạm tội này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thật sự muốn hành quyết cô ngay tại chỗ, nhưng anh vẫn phải nhịn.
Anh biết Thẩm Hạ Lan vẫn chưa sẵn sàng.
Anh đã đợi năm năm, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không sao.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển, hơi thở hoà vào nhau khiến nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.
“Anh thả em ra đi.”
Cô vặn vẹo cổ tay, cảm thấy hơi khó chịu.
Diệp Ân Tuấn vẫn không kìm được lại cúi đầu, in lên cổ cô rất nhiều dấu dâu tây.
Thẩm Hạ Lan thấy mình sắp không chịu nổi nữa, thậm chí cô còn không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
“Yêu tinh!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên buông cô ra rồi vào phòng tắm, không lâu sau cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Thẩm Hạ Lan hiểu ra anh đang làm gì, cô hơi thẹn thùng nhưng vẫn phải nhỏ giọng nói: “Chú ý vết thương của anh, đừng để dính nước.”
“Hay là em vào giúp anh?”
Diệp Ân Tuấn mở hé cửa phòng tắm, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy không sót gì dáng người hoàn hảo của anh.
Cô chỉ cảm thấy một luồng khí nóng thổi tới, vội vàng kéo chăn lên che mặt, động tác ngượng ngùng của cô khiến Diệp Ân Tuấn bật cười ha hả.
Buổi sáng trôi qua trong bầu không khí mập mờ của họ.
Tống Đình mang đồ ăn sáng tới rất đúng giờ, chợt phát hiện sắc mặt tổng giám đốc nhà mình rất tốt, miệng luôn mỉm cười thì biết tối qua tổng giám đốc rất vui.
Anh ta ho khan một tiếng: “Tổng giám đốc Diệp, anh vẫn muốn nghe báo cáo cuộc họp thường kỳ hôm nay chứ ạ?”
“Không nghe nữa, cậu tự lo liệu đi.”
Diệp Ân Tuấn xua tay, hiển nhiên ghét bỏ Tống Đình ở đây quá nhiều.
Tống Đình cũng hiểu, mỉm cười rời khỏi phòng bệnh, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy ánh mắt lúc Tống Đình ra về có chút mập mờ.
Cô hắng giọng: “Từ giờ buổi tối em sẽ về nhà với con trai, anh ở đây một mình đi.”
“Em đành lòng để anh ở trong phòng bệnh trống trải một mình sao?”
Diệp Ân Tuấn lập tức chán nản.
Thẩm Hạ Lan không nhìn anh, nói nhỏ: “Ánh mắt mọi người nhìn em đều có gì đó không ổn, em đâu có làm gì.”
“Có phải em đang phàn nàn anh không làm gì em cho nên em rất thất vọng phải không?”
Vừa nói Diệp Ân Tuấn vừa bước nhanh tới, giam Thẩm Hạ Lan giữa mình và bức tường.