Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 608: BÀ ĐÚNG LÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI

“A!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể ướt như chuột lột, ướt sũng, hơn nữa lạnh đến thấu xương.

Cô mở mắt nhìn tình cảnh trước mặt, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, lưng và cánh tay đụng phải nước lạnh, bây giờ đang đau nhói.

Mặt Thẩm Hạ Lan vô cùng xấu.

“Bà làm gì đó?”

“Làm gì? Kêu cô dậy mà thôi. Mặt trời lên cao rồi, ai cho cô quyền ngủ đến trưa trời trưa trật? Cô tưởng cô đến nhà họ Diệp để hưởng phúc sao?”

Bà cụ Diệp lạnh lùng nói, dáng vẻ chanh chua làm người ta vô cùng căm ghét.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra Tử không có ở đây.

Động tác của cô không thoát khỏi mắt bà cụ Diệp.

Bà cụ Diệp cười đắc ý: “Cô tìm ai? Tử đúng không? Cô cũng không nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn cô ta ăn cơm của nhà họ Diệp chúng tôi lớn lên, càng là do tôi đồng ý cho Ân Tuấn nuôi dạy cô ta. Bây giờ cô ta còn không biết lớn nhỏ dám chống đối với tôi, cô đoán xem tôi sẽ làm gì cô ta?”

Trong lòng Thẩm Hạ Lan căng thẳng.

“Bà làm gì cô ta rồi?”

Bởi vì có Tử nên cô mới ngủ ngon, nhưng không ngờ đến cả Tử mà bà cụ Diệp cũng không tha.

Xem ra bà không muốn bên cạnh cô có bất cứ ai.

Lúc trước những người nghe lời cô đều đã biến thành những người lạ hoắc, Thẩm Hạ Lan đã hiểu ra, lúc cô nghỉ ngơi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Hành động của bà cụ Diệp nhanh thật!

Thẩm Hạ Lan cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Cơn đau trên người làm cô tạm thời không muốn để ý đến bà cụ Diệp, mà cô lập tức xuống giường thay quần áo, nhưng lại bị bà cụ Diệp cản lại.

“Đứng lại, tôi cho phép cô thay quần áo chưa?”

“Bà bị điên à? Bà tưởng bây giờ còn là thời phong kiến hay sao?”

Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy đầu của bà cụ Diệp có vấn đè.

Bây giờ chỉ còn lại một đứa con trai là Diệp Ân Tuấn, bà còn muốn chống đối với cô mãi không chịu thôi, không lẽ thật sự không sợ Diệp Ân Tuấn sẽ chán ghét mặc kệ bà ta sao?

Bà cụ Diệp lại tức đến đỏ mặt vì những câu nói này của Thẩm Hạ Lan.

“Cô mắng tôi?”

“Nếu nói bà bị điên là mắng bà, vậy thì đúng là tôi đang mắng bà đó.”

Thẩm Hạ Lan lười nói nhảm với bà, lập tức nhảy xuống giường tìm quần áo, lại nghe bà cụ Diệp nói: “Ha ha, cô giỏi lắm! Một con ranh không biết cái gì mà còn dám la hét trước mặt tôi. Cô tưởng là có Ân Tuấn chống lưng cho cô là cô không thèm để tôi vào mắt đúng không? Sao cô không chịu nghỉ lại, Minh Triết vốn nên về đến nhà vì sao đến giờ vẫn chưa về nữa?”

“Bà nói cái gì?”

Thẩm Hạ Lan lập tức căng thẳng.

Đúng vậy.

Người của bọn họ đi đón Thẩm Minh Triết, dựa theo thời gian thì giờ này Thẩm Minh Triết vốn nên về rồi mới đúng.

Trừ phi…

Cô đột nhiên nhìn bà cụ Diệp.

“Bà làm gì Minh Triết?”

“Cô cứ yên tâm, Minh Triết là con cháu nhà họ Diệp chúng tôi, là tương lai của nhà họ Diệp, tôi sẽ không làm hại cậu bé, nhưng cũng sẽ không cho phép cậu bé đi theo một người mẹ vô dụng như cô. Từ hôm nay trở đi, Thẩm Minh Triết chỉ là cháu nội của tôi, không có sự đồng ý của tôi, cô đừng mơ mà nhìn thấy cậu bé.”

“Bà cụ Diệp, bà thật sự quá đáng!”

Thẩm Hạ Lan cho rằng bà cụ Diệp chỉ có địch ý với cô vì chuyện quản lý nhà cửa, trút giận, làm vài chuyện rồi bỏ qua, dù sao bà ta còn phải dựa vào Diệp Ân Tuấn dưỡng lão, mà Diệp Ân Tuấn rõ ràng là đang che chở cô, một người thông minh đều sẽ biết không nên chọc giận cô vào lúc này, nhưng mà bà cụ Diệp làm vậy là thật sự không thèm để tâm đến sao?

Bà cụ Diệp lại cười cười: “Sao nào? Mới thế này đã quá đáng? So với mối thù Hoắc Chấn Hiên giết chết con trai tôi, tôi còn để cho cô giữ danh hiệu mợ chủ nhà họ Diệp cũng đã quá nể mặt cô rồi.”

“Nói đến nói đi, bà vẫn là vì cái chết của Nam Phương nên mới giận cá chém thớt lên người tôi đúng không?”

“Giận cá chém thớt? Cô đúng là tự dán vàng lên mặt mà. Tôi đã nói rồi, tôi không thích cô, từ lúc bắt đầu đã không thích cô rồi. Tôi sẽ mãi mãi phá hoại tình cảm giữa cô và Ân Tuấn, tôi sẽ làm cô có chồng như không có, có con cũng như không. Bây giờ tôi đã giấu Minh Triết đi rồi, đời này cô cũng đừng mơ được nhìn thấy cậu bé.”

Lời bà cụ Diệp nói làm Thẩm Hạ Lan nổi giận.

“Bà cụ, bà đang ép tôi.”

“Vậy thì sao? Cô có thể làm gì tôi?”

Nhìn bà cụ Diệp kiêu ngạo, Thẩm Hạ Lan thật sự nhịn không nổi nữa.

Cô nhanh chóng bước lên, bóp chặt lấy cổ bà cụ Diệp, hung dữ hỏi: “Minh Triết đang ở đâu?”

Bà cụ Diệp lại không hề sợ hãi, ngược lại khi thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột và tức giận lại cười đầy đắc ý.

“Sốt ruột? Tức giận? Có giỏi thì cô cứ bóp chết tôi đi. Bóp chết tôi, tôi xem cô làm sao ăn nói với Ân Tuấn? Cho dù như thế nào thì tôi cũng là mẹ của nó. Thẩm Hạ Lan, tôi nói cho cô biết, cô muốn gặp con cô, cũng được thôi, xem tâm trạng của tôi thế nào rồi nói. Bây giờ lăn ra ngoài dọn dẹp nhà cửa cho tôi, lau sạch sàn nhà, nói không chừng tôi sẽ nói cho cô biết Minh Triết nhà cô đang ở đâu, còn sẽ từ bi cho cô gặp cậu bé một lần.”

Lần này bà cụ Diệp thật sự muốn sỉ nhục Thẩm Hạ Lan.

Cô là mợ cả, là cô cả nhà họ Thẩm, trước khi kết hôn, ba mẹ Thẩm chưa bao giờ bắt cô làm mấy thứ này.

Mà bây giờ nhà họ Diệp có nhiều người giúp việc như thế, bà cụ Diệp lại bắt cô đi làm mấy thứ này, đây không phải nhục nhã thì là gì!

Thẩm Hạ Lan giận run người, thậm chí cô còn muốn quăng bà cụ Diệp ra khỏi cửa sổ, nhưng Minh Triết còn nằm trong tay bà ta.

Người phụ nữ này không có trái tim!

Bà tàn nhẫn độc ác, Thẩm Hạ Lan không biết bà sẽ làm gì với Thẩm Minh Triết, cho nên cô do dự.

Mà bà cụ Diệp lại muốn cô do dự.

“Sao nào? Cô không yêu con cô nhiều như cô đã tưởng tượng sao? Không phải mẹ có thể làm tất cả mọi thứ vì con hay sao? Sao cô lại do dự? Thẩm Hạ Lan, cô chẳng những là kẻ vô dụng, cô còn là một người ích kỷ nữa sao?”

“Bà im ngay!”

Thẩm Hạ Lan hận không thế xé nát miệng bà.

Bà cụ Diệp lại tiếp tục cười nói: “Ồ, tôi quên nói cho cô biết, tôi đã tắt máy theo dõi, cô đừng tưởng rằng Ân Tuấn sẽ biết. Tử đã bị tôi nhốt vào tù với tội trộm cướp. Nếu cô không muốn cô ta thật sự ngồi tù thì tốt nhất cô đừng chọc giận tôi.”

“Bà đê tiện thật! Nói thật, tôi rất muốn làm xé bà ra.”

“Vậy à?”

Bà cụ Diệp lại hất tay Thẩm Hạ Lan ra, lạnh lùng nói: “Hoắc Chấn Hiên giết chết con của tôi, ông ta còn sống ngày nào thì cô phải sống cuộc sống không bằng heo chó ở nhà họ Diệp ngày đó. Tốt nhất cô đừng mong Ân Tuấn sẽ ra mặt thay cô, dạo gần đây Ân Tuấn rất bận, không rảnh để ý đến cô. Nó luôn cho rằng để lại những cười đó là có thể bảo vệ được cô, đúng là nực cười. Những người đó đều do tôi huấn luyện cho nó, từ lúc bắt đầu họ đã là người của tôi. Thẩm Hạ Lan, tôi chẳng có điểm yếu gì, nhưng cô lại có quá nhiều. Nghe nói cô còn có một cô bạn thân tên là Lam Tử Thất nữa đúng không?”

“Bà định làm gì?”

“Nếu không muốn cô ta cũng gặp chuyện thì tốt nhất cô nên nghe theo lời tôi. Tôi nhất định phải báo thù cho Nam Phương, không thể báo cho Hoắc Chấn Hiên thì cô phải chịu trách nhiệm thay cho cậu ta, ai bảo cô là cháu gái của ông ta chứ? Tôi cũng không sợ cô đi cầu cứu nhà họ Hoắc, đến lúc đó nhà họ Hoắc cứu cô về, tôi lại càng có lý do để Ân Tuấn đối đầu với nhà họ Hoắc, đến lúc đó không phải Hải Thành chỉ còn lại một mình nhà họ Diệp của tôi làm chủ thôi sao? Ồ, đúng rồi, còn có nhà họ Tống nữa, tôi nghe nói dạo gần đây Tống Dật Hiên đang cố gắng vùng dậy, nhưng cô nói coi, nếu bây giờ tôi tạo chút áp lực cho nhà họ Tống, Tống Dật Hiên còn vùng dậy nổi không?”

Mỗi khi bà cụ Diệp nói một câu, tay Thẩm Hạ Lan lại siết chặt hơn một chút.

Bà nói không sai, Thẩm Hạ Lan cô có quá nhiều điểm yếu, cô không thể để những người bạn gặp chuyện vì cô được.

Thẩm Hạ Lan tức đến đau ngực.

Cô luôn cho rằng bà cụ Diệp là người hiểu lý lẽ, bây giờ xem ra, bà cũng chỉ là một bà già bị thù hận làm mụ mị đầu óc mà thôi.

“Tôi thay đồ rồi ra ngay.”

Thẩm Hạ Lan nghiến răng nghiến lợi nói.

Bà cụ Diệp lại cười mỉa: “Tôi cho phép cô thay quần áo sao? Cứ mặc bộ đồ này làm việc cho tôi! Nhà họ Diệp không nuôi mấy người vô dụng!”

Nói xong, bà cụ Diệp nói với mấy người giúp việc: “Không ai được phép giúp cô ta, nếu để tôi biết ai lén giúp đỡ cô ta, tôi sẽ cho người đó và cả gia đình không thể sống ở Hải Thành được nữa, tôi tin các người đều biết tôi có thể làm được chuyện này!”

Đám người giúp việc lập tức run rẩy.

Thẩm Hạ Lan hơi run rẩy, không biết vì giận hay vì lạnh nữa.

Tuy trời đầu thu không quá lạnh, nhưng bây giờ bị một chậu nước lạnh tạt lên người, máy điều hòa cũng đã tắt, cô còn đang bị thương, không run mới là lạ.

Cô biết bà cụ Diệp đang cố ý!

Nhưng cô có thể không làm sao?

Thẩm Hạ Lan cắn răng, bước từng bước ra khỏi phòng ngủ.

Bà cụ Diệp sai người giúp việc đưa thùng nước và giẻ lau cho Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói: “Nếu không biết làm thì đi mà hỏi từng người một, bọn họ sẽ dạy cho cô.”

Nói xong, bà cụ Diệp ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, sai người nấu một bình trà cho bà, bày thêm một đĩa bánh ngọt, vừa ăn vừa nhìn Thẩm Hạ Lan làm việc.

Thẩm Hạ Lan gần như muốn nghiến nát cả răng.

Cũng do bình thường cuộc sống của cô quá an nhàn, luôn không chịu cố gắng tăng mạnh thực lực của bản thân, bây giờ thì hay rồi, lại bị người ta leo lên đầu lên cổ tiêu tiểu, cô thậm chí còn không có năng lực bảo vệ người nhà và bạn bè.

Ám Dạ là của cô, nhưng cũng do bà cụ Diệp cho cô, bây giờ cho dù cô có nói, chắc cũng không có ai nghe lời cô.

Thẩm Hạ Lan thầm thề, cô nhất định phải vùng dậy, nhất định!

Nghiến răng liếc nhìn bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan hít sâu bắt đầu dọn dẹp.

Thấy Thẩm Hạ Lan đi tới đi lui trong phòng khách, dáng vẻ thê thảm, vẻ mặt mệt mỏi kia, bà cụ Diệp cong môi cười.

“Người nhà họ Hoắc các cô phải nên làm trâu làm ngựa cho người nhà họ Diệp chúng tôi, mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người các người. bà cụ Hoắc còn định dùng tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc để đổi lấy sự bình an của cô ở nhà họ Diệp, bà ta cho rằng nhà họ Diệp chúng tôi thiếu tiền sao? Nhưng nếu có thể để nhà họ Hoắc các cô hai bàn tay trắng, tôi cũng rất vui mừng. Ồ, đúng rồi, quên nói cho cô biết, bà cụ Hoắc còn nói phải dùng cái mạng già của bà ta để đổi lấy mạng của Nam Phương chúng tôi nữa, chỉ cầu xin tôi đừng khắt khe cô. Cô nói xem bây giờ bà ta sẽ cắt cổ tay hay là đi nhảy lầu đây?”

Lời bà cụ Diệp nói đột nhiên làm Thẩm Hạ Lan ngẩn ngơ.

Cô biết bà cụ Hoắc từng rất ân hận với cô, bà muốn bồi thường, muốn nhận lại co lần nữa, nhưng cô lại không muốn tiếp nhận, nhuhngư không ngờ bà cụ Hoắc lại dùng mạng của bà để đổi lấy sự bình an của cô ở nhà họ Diệp sao?

“Bà nói cái gì?”

Mắt Thẩm Hạ Lan hơi đỏ lên.

Không!

Đây không phải là sự thật!

Một bà già sợ chết như bà cụ Hoắc, sao có thể vì để cô bình an ở nhà họ Diệp mà lại trả giá bằng chính mạng sống của bà được? Hơn nữa Hoắc Chấn Đình cũng sẽ không cho phép đúng không?

Trong lòng Thẩm Hạ Lan đã từ chối tin tưởng những lời bà cụ Diệp nói, nhưng bà cụ Diệp lại ác độc lạnh lùng cười nói: “Lỗ tai của cô không có vấn đề, những gì tôi nói cô đều nghe rõ, đúng rồi, cô còn tưởng Hoắc Chấn Đình sẽ cản bà cụ Hoắc đúng không? Thằng nhóc đó không biết quyết định của bà cụ Hoắc, là bà cụ Hoắc lén giao dịch với tôi. Dùng mạng của bà ta để đổi lấy sự bình an của cô tại nhà họ Diệp. Tôi tưởng bây giờ chắc Hoắc Chấn Đình đang trên đường tìm Hoắc Chấn Hiên đó.”

“Bà đúng là không phải người!”

Mắt Thẩm Hạ Lan lập tức đầy nước mắt.

Không!

Không thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK