Sau khi Diệp Minh Triết đi khỏi, Diệp Ân Tuấn liền leo lên giường ôm thật chặt Thẩm Hạ Lan.
Nhiệt độ cơ thể cô đã khôi phục, ấm áp, mang đến cho người ta một lại cảm giác thoải mái dễ chịu, nằm một hồi lâu, Diệp Ân Tuấn không kiềm chế được mà nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Diệp Minh Triết trở về thư phòng mở máy tính lên, ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, có từng chuỗi ký hiệu xuất hiện.
Không bao lâu sau, mấy kiểu chữ cổ xưa khó hiểu do Diệp Tranh gửi tới đã xuất hiện trên máy vi tính bằng các ký tự đơn giản nhất.
Rồi sau đó gửi hình ảnh này qua cho Diệp Tranh, đồng thời cũng in nó ra.
Sau khi Diệp Tranh lấy được bản phiên dịch của Diệp Minh Triết thì nhanh chóng nhìn xem.
Diệp Minh Triết cảm thấy mình không thể chờ đợi, cho nên đứng dậy đi đến chỗ của Dư Khinh Hồng.
Bởi vì kim châm của Diệp Minh Triết mà Dư Khinh Hồng đau đến nỗi phát điên, làm cho cô ta ngay cả sức lực nghĩ đến cái chết cũng không có.
Lúc nhìn thấy Diệp Minh Triết, Dư Khinh Hồng vô thức co rúm người lại.
Cô ta rất sợ Diệp Minh Triết.
Mặc dù đứa nhỏ này vẫn còn nhỏ, nhưng mà lại hung ác, hung ác hơn nhiều so với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan!
Ánh mắt sợ hãi của Dư Khinh Hồng vụt qua trong đôi mắt của Diệp Minh Triết.
Cậu bé lạnh lùng nói: “Cho dì một cơ hội, nói cho tôi biết dì đã hạ độc gì với mẹ của tôi, nếu như dì thẳng thắn, tôi có thể để cho dì thoải mái một chút.”
Dư Khinh Hồng giật mình.
Diệp Minh Triết bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai mà thôi, nhưng mà bây giờ sát khí trên người lại làm cho cô ta thấy nặng nề.
Lúc cô ta kịp phản ứng lại thì đột nhiên lại nổi giận.
Chỉ là một đứa con nít mà thôi, dựa vào cái gì mà uy hiếp cô ta?
Hơn nữa, còn là con của Thẩm Hạ Lan.
Dư Khinh Hồng càng nhìn Diệp Minh Triết thì lại càng thấy chướng mắt.
Không phải là mấy đứa con nít ở độ tuổi này gặp phải chuyện như vậy thì sẽ khóc lóc sướt mướt à, tại sao quái thai này lại không giống như vậy chứ?
“Tao nhổ vào! Đời này mày cũng đừng có nghĩ là tao nói cho mày biết mẹ mày bị hạ độc gì, cho dù mày có giết chết tao đi nữa thì cũng có Thẩm Hạ Lan chôn cùng với tao, tao không lỗ.”
Dư Khinh Hồng đã hoàn toàn điên cuồng.
Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta thật sự dọa người, sắc mặt cũng dữ tợn, cho dù là toàn thân đau đến nỗi sắp nổ tung, nhưng mà vừa mới nghĩ tới Thẩm Hạ Lan cũng sẽ phải chết, cô ta liền vui vẻ cười.
Cười một hồi liền khóc.
Cuộc đời của cô ta đã tranh giành suốt cả một đời, hi vọng một đời, thứ mà cô ta muốn cũng chỉ là tình yêu của mẹ mà thôi, nhưng mà tại sao một điều đơn giản như vậy mà cô ta cũng không có được?
Không trách cô ta trở nên đen tối, không trách cô ta thủ đoạn độc ác, chỉ có thể trách đều là con của mẹ, dựa vào cái gì mà Thẩm Hạ Lan có thể nhận được tất cả dễ như trở bàn tay, nhận được sự yêu thích của người khác, mà cô ta giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, hèn mọn cầu xin mẹ của mình nhìn mình một chút, cho dù là một chút cũng được.
Đồ vật mà cô ta mơ tưởng cả một đời muốn có nó, Thẩm Hạ Lan lại không tốn bao nhiêu sức mà có được.
Dựa vào cái gì?.
Diệp Minh Triết nhìn Dư Khinh Hồng giống như là một kẻ điên, ánh mắt âm trầm..
Danh Sách Chương: