Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1243

Thẩm Hạ Lan tự nhiên ngẩn người ra một lát, cảnh tượng tối hôm qua tràn lại vào đầu cô.

“Thật sự kết hôn rồi sao?”

“Ừm, chồng em ra tay chẳng lẽ em còn không yên tâm sao?”

Diệp Ân Tuấn xoa tóc Thẩm Hạ Lan.

Gần đây anh rất thích mái tóc dài của Thẩm Hạ Lan, mái tóc suôn mượt như những sợi tơ.

Thẩm Hạ Lan không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình hiện giờ nhưng khóe môi cô vẫn hơi cong lên.

“Cuối cùng cũng kết hôn rồi nhưng Hồ Ngọc Duyên có đáng tin không?”

Diệp Ân Tuấn kể lại những gì Hồ Ngọc Duyên đã nói với mình tối qua cho Thẩm Hạ Lan nghe.

“Nghe như vậy Hồ Ngọc Duyên này thật sự yêu Tống Dật Hiên đến thảm thương, nhưng em cũng thấy tò mò, hai người bọn họ rốt cuộc bắt đầu với nhau như thế nào? Yêu đương bao lâu rồi mà đã kết hôn như vậy? Có phải hơi vội vàng quá rồi không?”

“Hạ Lan, Tống Dật Hiên là người đã trưởng thành, sẽ tự phải chịu trách nhiệm về tương lai của mình, em đừng lo lắng.”

“Ừm, được.”

Thẩm Hạ Lan cũng không tiện nói nhiều, nhưng sâu trong lòng cô, cô hi vọng Tống Dật Hiên hạnh phúc là được.

“Chúng ta tặng gì thì thích hợp?”

“Em cứ chọn từ từ, không phải vội đâu.”

Diệp Ân Tuấn nói xong rồi đi xuống lầu.

Thẩm Hạ Lan mở Messenger ra, xem story phát hiện ra Tống Dật Hiên đã đăng tấm ảnh tờ giấy đăng ký kết hôn mới toanh.

Bên trên viết: “Từ nay trở đi, tôi cũng là người đã có gia đình.”

Giây phút đó, tự nhiên mắt Thẩm Hạ Lan ướt ướt, thậm chí mũi cô còn hơi nghèn nghẹn.

Cô gọi một cuộc điện thoại sang.

Mãi một lúc sau bên của Tống Dật Hiên mới nhấc máy.

“Hạ Lan.”

Giọng nói của Tống Dật Hiên khàn đặc khiến cô vô cùng đau lòng.

“Cổ họng anh làm sao vậy?”

“Cũng không có chuyện gì.”

“Chúc mừng anh nhé anh họ, cuối cùng anh cũng kết hôn rồi.”

Lời chúc phúc của Thẩm Hạ Lan làm cho khóe môi Tống Dật Hiên cong lên.

Anh ta tưởng rằng bản thân mình sẽ rất buồn bã, thậm chí còn không biết đối mặt thế nào với việc Thẩm Hạ Lan gọi điện cho mình hỏi chuyện kết hôn, nhưng không ngờ khi giây phút này đến, anh ta lại không hề thấy đau lòng như vậy, ngược lại trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.

Có lẽ thật sự anh ta đã thật sự buông xuống được.

“Cảm ơn em, nhưng phải làm phiền em liên hệ giúp anh với nhà thiết kế người Pháp, anh muốn đặt cho Ngọc Duyên một chiếc nhẫn cưới.”

Giọng nói của Tống Dật Hiên vô cùng vui mừng, điều này làm nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Hạ Lan buông xuống không ít.

“Về sau anh đối xử với người ta thật tốt, đừng bắt nạt con gái nhà người ta, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu.”

“Có người em họ bảo vệ tôi như vậy, anh ấy không dám đâu.”

Không biết Hồ Ngọc Duyên cầm điện thoại từ khi nào.

Tống Dật Hiên thấy Hồ Ngọc Duyên luyên thuyên, không khỏi lắc đầu cười, rồi nhường chỗ cho cô.

Hồ Ngọc Duyên dựa vào vòng tay của Tống Dật Hiên, ngửi mùi hương riêng có trên người anh ta, cười tươi như một đứa trẻ thỏa mãn.

“Hạ Lan, về sau cô đi chọn váy cưới cùng tôi đi, tôi là người mới trong chuyện này, cô nhất định phải giúp tôi.”

“Được.”

Hai người nói chuyện thêm một lát nữa, Thẩm Hạ Lan mới cúp máy.

Có thể cảm nhận được tâm trạng của họ đều không tồi, có lẽ lần này mùa xuân của Tống Dật Hiên thật sự đã đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK