Mẹ là một người không có nguồn gốc, gia đình, mẹ mong các con có thể mang tro cốt của mẹ về an táng bên cạnh lão Diệp.
Đời này mẹ đã từng yêu ông ấy, người đàn ông duy nhất mà mẹ yêu, nhưng cũng là mẹ đã suýt chút nữa hủy hoại con của ông ấy và nhà họ Diệp, mẹ có tội, cho dù có xuống dưới đó cũng chưa chắc có thể chuộc tội và được tha thứ, nhưng dù sao mẹ vẫn muốn gặp ông ấy một lần, cho dù chửi mắng mẹ cũng được.”
Phương Thiến nói xong thì cũng không còn hơi thở nữa.
Cánh tay của bà tự động buông thõng xuống, khiến người ta cảm thấy thê lương.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan rất khó chịu.
Cô không muốn tha thứ cho Phương Thiến, mọi chuyện bà làm đáng ghê tởm đến vậy, khốn nạn đến vậy, gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô và Diệp Tranh mà có thể bỏ qua đơn giản như vậy sao?
Nhưng trái tim cô lại nhói từng cơn đau.
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan phức tạp, cô đặt Phương Thiến xuống, còn vô cùng lễ phép chỉnh đốn lại di dung của bà.
Thật ra, nếu nhìn từ góc độ khác, Phương Thiến rất đáng tôn trọng.
Bà hi sinh vì quốc gia và người dân nhiều đến vậy, chỉ có điều không được công nhận mà thôi.
Chỉ có thể nói bà đã chọn nhầm đất nước, chọn nhầm tín ngưỡng.
Phía bên kia, Diệp Ân Tuấn chiến đấu vô cùng nhanh chóng, sau khi diệt sạch người của Vu Phong thì liền thu dọn thi thể Vu Phong lại.
Anh đi khắp nơi tìm kiếm Thẩm Hạ Lan nhưng lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang quỳ dưới đất, rơi nước mắt với một người phụ nữ.
.
truyện teen hay
Trái tim Diệp Ân Tuấn lập tức nhói đau.
Bộ quần áo đó quen thuộc đến vậy, chẳng lẽ người phụ nữ đó là Phương Thiến?
Anh nhanh chóng chạy tới, khi nhìn thấy †oàn thân Phương Thiến đầy máu nằm dưới đất, không còn hô hấp, trái tim anh co rút mạnh mẽ.
“Bà ấy…”
“Wì cứu em nên đã hi sinh.”
Mấy chữ ngắn gọn của Thẩm Hạ Lan đã nói rõ được chuyện mới xảy ra.
Diệp Ân Tuấn rất ngỡ ngàng.
Anh không ngờ đến cuối cùng Phương Thiến lại hi sinh bản thân để bảo vệ Thẩm Hạ Lan.
Là con trai, anh vẫn rất cảm kích Phương Thiến vì điều này.
“Bà ấy có di ngôn gì không?”
“Bà ấy muốn về nhà, được chôn ở bên ba.
Bà ấy còn nói muốn xuống đó nhận lỗi với ba.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, hình như em không hận nổi bà nữa.”
“Vậy thì đừng hận nữa.
Người chết như ngọn đèn cạn dầu, mọi thứ hóa thành hư không, mọi ân oán cũng đều kết thúc rồi.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng..
Danh Sách Chương: