Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt của cô không tốt, trực tiếp cầm điện thoại xem, thấy là Tiêu Nguyệt gọi tới thì biết ngay Thẩm Hạ Lan tại sao không nghe máy.
“Mặc kệ bà ta là ai, có suy nghĩ và mục đích gì, tóm lại phải tiếp xúc.
Huống chi phía ông ngoại bà ta đã lấy được hảo cảm và cảm giác tồn tại, nếu như chúng ta không tiếp xúc thì ông ngoại sẽ tiếp xúc với bà ta.
Em cảm thấy ông ngoại liệu có làm việc theo tình cảm không?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thật lòng muốn băm Tiêu Nguyệt rồi.
Phải, cô còn có ông ngoại.
Lấy mức độ áy náy của ông cụ Tiêu đối với Tiêu Nguyệt hiện nay mà nói, mặc kệ Tiêu Nguyệt làm cái gì với ông cụ Tiêu, đoán chắc ông cụ Tiêu đều sẽ không trách bà ta.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ghét loại cảm giác và hoàn cảnh này, nhưng cần phải đối mặt.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại, trực tiếp ấn nút nghe.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói và khẩu khí của cô rất dằn.
Cho dù là biết mình như vậy không được thông minh lắm, nhưng cô không khống chế được.
Nếu không phải là Tiêu Nguyệt, ba mẹ của cô sao có thể bỏ lỡ nhau chứ?
Mẹ của cô sao lại có một cuộc đời bi thảm như vậy?
Tiêu Nguyệt rõ ràng không ngờ giọng điệu của Thẩm Hạ Lan lại dằn như vậy, sững ra một lúc rồi hỏi: “Hạ Lan, cháu làm sao vậy?”
“Có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ cảm thấy nghe giọng của bà ta cũng có hơi không thoải mái và buồn nôn.
Tiêu Nguyệt khựng lại, sau đó nói: “Dì chỉ là muốn hỏi, Trương Linh có tin tức rồi không?”
Thẩm Hạ Lan khựng lại, sau đó cười lạnh nói: “Tiêu Nguyệt, Trương Linh là người của bà, lại bị thương ở nước T, bà cho dù bị người khác phản bội, thế lực còn sót lại của mình vẫn còn nhỉ? Muốn biết Trương Linh có chuyện gì hay không, một cuộc gọi của bà là được rồi, việc gì kêu chúng tôi nhúng tay? Lấy Trương Linh làm mồi nhử, dụ chúng tôi đến nước T, bà rốt cuộc có mục đích gì? Kêu tôi giúp Phương Nguyên đoạt quyền sao? Hay là có mục đích khác? Dì cứ nói thẳng.
Ngấm ngầm giờ thủ đoạn như vậy, bà không thấy mệt sao?”
Tiêu Nguyệt không ngờ Thẩm Hạ Lan lại nói thẳng như vậy, thậm chí ngay cả dì cả cũng không gọi rồi.
Cô đây là đá thẳng bà ta ra khỏi phạm vi của người thân rồi.
Tiêu Nguyệt không khỏi cười khổ.
“Hạ Lan, dì biết cháu có thể không tin dì, nhưng dì thật sự hết cách rồi.
Thế lực của dì bị người khác tiếp quản rồi, dì bây giờ thật sự không có ai để dùng.”
“Vậy thì thành thật một chút đi.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.
Không có để dùng?
Sao có thể chứ?
Thật sự xem Thẩm Hạ Lan cô là đứa trẻ lên ba sao?
Có thể ở nước T giả chết hơn 20 năm không bị người khác phát hiện, có thể lẳng lặng mang theo Trương Linh đến đó ẩn giấu nhiều năm như vậy, bà ta bây giờ nói với cô không có ai để dùng.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh, trong lòng dâng lên một cơn giận và nỗi bi thương.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của cô, thấp giọng nói: “Đừng khách sáo, vì người khác khiến bản thân tức giận không có đáng.
Anh đã để Phi đi điều tra tung tích của Trương Linh, có tin tức thì chúng ta đi cứu người.”.
Danh Sách Chương: