Dư Khinh Hồng giễu cợt nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó nhanh chóng đi vào trong nhà. Khi đi qua người Thẩm Hạ Lan, cô ta còn cố ý đụng vào vai cô một cái.
“Ôi chao, thật xin lỗi, không nhìn thấy. Chắc cô sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà mách lẻo với mẹ tôi đâu, đúng không?”
Nói xong, Dư Khinh Hồng nghênh ngang đi vào trong biệt thự.
“Mùi gì thế? Cô làm gì trong nhà mẹ tôi vậy chứ?”
Dư Khinh Hồng rõ ràng đang bới móc mà.
Trong biệt thự này có thể có mùi gì được chứ?
Thẩm Hạ Lan không để ý đến cô ta, cô quay lại bàn trà, thu dọn bản vẽ thiết kế của mình.
“Đợi đã, cô sẽ không lấy trộm bản vẽ của mẹ tôi đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, tranh của mẹ tôi đáng tiền lắm đây, cô đừng thấy tiền là mờ mắt!”
Lời này của Dư Khinh Hồng quả thật hơi xúc phạm đến cô.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, gằn từng câu từng chữ, nói: “Đây là bản vẽ của tôi, mời cô nhìn cho rõ.”
“Thôi đi, loại người như cô mà cũng biết vẽ ư? Đừng khoác lác nữa! Tôi nói cho cô biết, mau đặt những thứ đó trở lại chỗ cũ cho tôi, nghe thấy chưa hả? Đợi mẹ tôi về, nếu bà ấy nói không phải, cô mới có thể động vào nó được. Làm khách thì phải có dáng vẻ của khách, biết chưa?”
Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.
Dường như nhìn thấy chiếc chăn mỏng của Thẩm Hạ Lan, cô ta chán ghét ném thẳng xuống đất.
“Thứ quái quỷ gì thế này? Thứ rẻ rách như này mà cũng đặt trên ghế sofa được. Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi là người cao quý, loại người hạ đẳng, thấp hèn như cô không thể so bì được đâu, cô biết chưa hả? Thật không biết xấu hổ mà! Một kẻ vô gia cư, không nhà không cửa còn không biết xấu hổ ăn nhờ ở đậu chỗ mẹ tôi. Sao thế? Diệp Ân Tuấn không quan tâm đến cô nữa ư? Hay là nói, anh ấy không cần cô nữa rồi?”
Lời này của Dư Khinh Hồng càng nói càng quá đáng.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy đáy lòng mình đau đớn, nhưng cô không buồn nói chuyện với cô ta, mà trực tiếp quay người, muốn trở về phòng mình.
“Đứng lại! Tôi còn chưa nói xong đâu, cô đi đâu đấy hả?”
Dư Khinh Hồng giống như một nữ hoàng đứng ở trên cao, chỉ tay năm ngón, ngang ngược, hống hách, vênh vênh váo váo, không ai sánh bằng.
Thẩm Hạ Lan quay người lại, lạnh lùng lên tiếng: “Cô Dư, tôi là khách của mẹ cô, chứ không phải của cô. Nơi này là nhà mẹ cô, chứ không phải của cô. Cho nên, mong cô đừng dùng thái độ chủ nhà để dạy bảo tôi nữa, bởi cô không xứng!”
“Cô nói gì cơ? Cô nói lại lần nữa xem!”
Dư Khinh Hồng lập tức phẫn nộ.
Cô ta nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, đay nghiến nhìn Thẩm Hạ Lan, bộ dạng như sắp xông lên phía trước, xé xác Thẩm Hạ Lan đến nơi.
Đúng lúc này, Tiêu Ái trở lại.
“Dư Khinh Hồng, con đang làm cái gì thế?”
Giọng của Tiêu Ái không lớn, nhưng lại khiến Dư Khinh Hồng lập tức dừng hành động của mình lại.
Khi nãy, Dư Khinh Hồng còn nghênh ngang, cao ngạo, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Tiêu Ái, cả người cô ta bỗng nhiên mềm nhũn.
“Mẹ, sao mẹ lại chứa chấp loại người này thế? Mẹ biết không? Cô ta là một kẻ vô gia cư đó! Nếu bị người của đồn cảnh sát biết mẹ chứa chấp người vô gia cư, chúng ta sẽ gặp rắc rối đó mẹ!”
Lời này của Dư Khinh Hồng khiến Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu.
Vốn dĩ ban đầu, cô cũng không phải là một người vô gia cư, nhưng bây giờ nói những lời này, xem ra cũng không có tác dụng gì cả. Có lẽ, cô sẽ thật sự sẽ mang đến phiền phức cho Tiêu Ái.
“Dì Tiêu, thật xin lỗi, làm liên lụy đến dì rồi, cháu sẽ đi ngay lập tức.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, nhấc chân lên rời đi.
Nhưng Tiêu Ái lại chặn cô lại.
“Đi gì mà đi? Cháu có thể đi đâu được chứ? Bên ngoài khắp nơi đều là cảnh sát, ảnh của cháu đã bị phát tán trên mạng rồi. Bây giờ còn có người treo giải thưởng nếu tìm được cháu nữa. Cháu ra ngoài lúc này là muốn tự chui đầu vào sọt ư?”
Lời của Tiêu Ái khiến cả người Thẩm Hạ Lan sững sờ.
“Phát tán trên mạng? Lại còn có người treo giải thưởng?”
Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, Đường Trình Siêu lại làm đến mức này.
Rốt cuộc, anh ta muốn làm gì?
Muốn ép cô đi đến bước đường cùng, rồi đến cầu xin anh ta ư?
Tiêu Ái thấy cô như vậy, lập tức thở dài một hơi, nói: “Cháu cứ an tâm ở lại chỗ tôi, không cần nghĩ ngợi đến những chuyện khác. Đây là quần áo tôi mua cho cháu, cháu thử xem có vừa không.”
Nói xong, Tiêu Ái đưa túi quần áo trong tay mình cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm động.
Nhưng Dư Khinh Hồng lại không nhẫn nại, xem tiếp được nữa.
“Mẹ, mẹ cần gì phải bao che giúp cô ta chứ? Cô ta chỉ là một kẻ vô gia cư mà thôi. Huống hồ, ban nãy cô ta còn ăn trộm tranh của mẹ. Vì sao mẹ lại chứa chấp một kẻ trộm ở đây cơ chứ?”
“Con câm miệng lại cho mẹ!”
Tiêu Ái đột nhiên gằn giọng.
“Cái gì mà cô ấy ăn trộm tranh của mẹ? Con nhìn thấy mẹ vẽ tranh ô tô khi nào? Thân là con gái mẹ, mà lại không biết mẹ mình nổi tiếng nhờ việc vẽ tranh sông núi ư?”
Tiêu Ái nghiêm giọng nói, lời này của bà ta lập tức khiến Dư Khinh Hồng co rúm cả người lại.
“Mẹ, con chỉ nói vậy thôi.”
“Lời nào cũng nói được, không có bằng chứng mà con cũng dám ăn nói lung tung? Hơn nữa, mẹ đã nói với con, Thẩm Hạ Lan là khách, là bạn của mẹ, bảo con đừng thất lễ với cô ấy, vậy mà ban nãy con làm cái gì thế?”
Bình thường, Tiêu Ái là một người vô cùng dịu dàng, nhã nhặn. Nhưng giờ phút này, khi bà ta nổi giận, quả thật khiến Thẩm Hạ Lan hơi sợ.
Dư Khinh Hồng ủy khuất, méo miệng, nói: “Cô ta mắng con, nói con không phải là chủ nhà. Con là con gái mẹ mà!”
“Nhưng đây là nhà của mẹ!”
Câu này của Tiêu Ái khiến hốc mắt Dư Khinh Hồng đỏ ửng.
“Mẹ, vì một người ngoài, mà mẹ lại đối xử với con như vậy ư? Con là con gái của mẹ đấy! Con không được ở lại chỗ của mẹ, dựa vào cái gì cô ta được ở chứ?”
“Dư Khinh Hồng, nếu con không phải là con gái của mẹ, thì ngay đến cả việc bước chân vào tiểu khu này con cũng không được phép đâu! Bây giờ, con còn giở thái độ như vậy với khách của mẹ, con rốt cuộc muốn làm gì? Con nhìn lại mình xem, đường đường là một cô gái, vậy mà ngày ngày chỉ biết kiếm chuyện, quấy rối. Bây giờ, lại cộng thêm gương mặt sưng vù, không có cách nào gặp người khác được nữa! Con có thể ngoan ngoãn chữa mặt đi được không hả? Khoảng thời gian này, nếu không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung nữa! Vả lạ, nếu tin tức Thẩm Hạ Lan ở chỗ mẹ bị truyền ra ngoài, con đừng trách mẹ không nhận đứa con gái này!”
“Mẹ, tin tức cô ta ở đây bị truyền ra ngoài không nhất định là do con truyền ra, giấy không gói được lửa đâu!”
“Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ nhìn vào kết quả. Chỉ cần tin tức truyền ra, mẹ nhất định sẽ đến tìm con.”
Lúc này, Tiêu Ái đã không nói đạo lý nữa, thậm chí bà ta còn hơi ngang ngược.
Dư Khinh Hồng tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan.
“Cũng không biết cô cho mẹ tôi ăn bùa mê thuốc lú gì, nhưng không sao cả. Cô muốn ở lại đây thì cứ ở thoải mái, còn tôi sẽ đi làm việc mình muốn làm. Đúng rồi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, hiện giờ Diệp Ân Tuấn đang gặp rắc rối, mà rắc rối của anh ấy chỉ có tôi mới giúp được.”
Dư Khinh Hồng nói xong, thở hổn hển rời đi.
Nhưng lúc này, đáy lòng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy bất an.
Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện gì rồi ư?
Hay là, Đường Trình Siêu lại gây khó khăn cho anh?
Mà sự chở che của Tiêu Ái càng khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hổ thẹn.
“Dì Tiêu, thật xin lỗi, gây phiền phức cho dì rồi, cháu thấy, mình vẫn nên đi thì hơn.”
“Cháu có thể đi đâu? Cứ ở lại đây cho dì. Không có chuyện gì thì đi nấu ăn đi, dì hơi đói rồi.”
Tiêu Ái nói xong thì đi vào phòng ngủ. Chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan đứng trong phòng khách.
Trong tay cô vẫn cầm quần áo Tiêu Ái mua cho mình, về cơ bản, đây đều là những kiểu dáng cô thích.
Nhưng Tiêu Ái có thể đoán ra phong cách ăn mặc của cô thông qua phong cách vẽ tranh, có thể thấy bà ta thật sự rất để tâm.
Thẩm Hạ Lan đặt quần áo trong tay xuống, rồi đi vào bếp nấu cơm. Nhưng trong lòng vẫn quanh quẩn chuyện của Diệp Ân Tuấn.
Cũng không biết, hiện giờ anh ra sao rồi.
Sau khi nấu cơm xong, Tiêu Ái đi xuống, ngồi vào bàn ăn cơm với Thẩm Hạ Lan. Nhưng rõ ràng khi ăn cơm Thẩm Hạ Lan không hề tập trung, dáng vẻ hiện rõ có tâm sự.
Thấy vậy, Tiêu Ái thở dài một hơi, nói: “Bởi vì những lời nói ban nãy của Khinh Hồng nên lo lắng ư?”
Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu.
“Chồng cháu đang gặp rắc rối, không biết tình hình hiện giờ như thế nào rồi. Thân phận bây giờ của cháu cũng không thích hợp, lại không thể ra ngoài, cháu…”
“Cháu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói dìnghe xem nào.”
Tiêu Ái dường như rất hứng thú với chuyện của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan kể hết chuyện ân oán giữa mình và Diệp Ân Tuấn với Đường Trình Siêu cho Tiêu Ái nghe.
Sau khi nghe xong, Tiêu Ái lại thở dài, nói: “Người đời luôn nhìn mọi chuyện một cách mù quáng. Họ luôn cho rằng, thứ tình yêu nắm được trong tay mới là tình yêu chân chính. Nhưng không biết rằng, buông tay cũng là yêu. Đáng tiếc, Đường Trình Siêu không hiểu. Mau ăn cơm đi, ăn xong, ta sẽ đưa cháu ra ngoài đi dạo một lúc. Cháu yên tâm, ở bên cạnh tôi, thân phận của cháu sẽ không sao đâu.”
Câu này của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ và vui vẻ.
“Sẽ không mang đến phiền phức cho dì chứ?”
“Nếu có, cháu sẽ không đi ư?”
Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi.
Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan hơi rối rắm, nhưng cô vẫn gật đầu, nói: “Cháu có thể ở lại đây, điều này đã gây ra không ít phiền phức cho dì rồi. Nếu cháu đi ra ngoài cùng dì, làm liên lụy đến dì, thì cháu nghĩ mình vẫn không nên đi thì hơn.”
“Không lo cho chồng ư?”
“Cháu lo. Nhưng không thể vì chuyện của cháu mà khiến dì Tiêu gặp nguy hiểm được. Cháu không mặt dày được như thế, cháu không muốn dì Tiêu xảy ra chuyện.”
Thẩm Hạ Lan nói những lời thật lòng.
Tiêu Ái nhìn cô, vui vẻ cười nói: “Nếu Khinh Hồng nhà tôi hiểu chuyện bằng một nửa cháu thì tốt biết mấy. Người khi nãy con bé nói không phải là chồng của cô cháu đấy chứ? Con bé lại nhìn trúng người đàn ông của cháu ư? Lại còn muốn giành đàn ông với cháu sao?”
Đối với câu hỏi này của Tiêu Ái, Thẩm Hạ Lan không biết nên trả lời như thế nào.
Chuyện này là thật, mặc dù Dư Khinh Hồng không muốn cô nói chuyện này cho Tiêu Ái biết, nhưng lúc này, khi nghe thấy Tiêu Ái hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn hơi phiền muộn.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Dư Khinh Hồng có tính cách và phẩm chất như thế nào, Tiêu Ái là người rõ hơn cả.
Bà ta thở dài, nói: “Sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy cơ chứ?”
“Dì Tiêu à, dì yên tâm đi. Chồng cháu sẽ không mắc câu đâu, Dư Khinh Hồng chỉ tự mình đa tình mà thôi.”
“Lời này nói không sai. Nhưng tôi không quen với bộ dạng này của con bé. Con bé bị ba nó chiều hư rồi. Cháu đừng so đo với nó.”
“Không đâu dì Tiêu!”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tiêu Ái trực tiếp cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại.
“Dư Dương, con gái ông bây giờ coi trời bằng vung, ăn không nói có, làm xằng làm bậy đến tận mức này rồi, không phải ông vẫn tiếp tục nuông chiều nó đấy chứ? Tôi nói cho ông biết, nếu ông không chữa mặt cho con bé, thì gương mặt của nó sẽ bị hủy hoại thật đấy! Ông mau tìm người chữa mặt cho nó đi! Cho dù trói, cũng phải trói nó trên giường bệnh! Nếu không sau này, ông đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”
Nói xong, Tiêu Ái lập tức cúp điện thoại, không hề do dự.
Người tên Dư Dương này có thể là ba của Dư Khinh Hồng. Nhưng Tiêu Ái nói bà ta chưa kết hôn, nhưng khi nãy trong điện thoại, bà ta lại nói chuyện với Dư Dương như vậy, có thể nhìn ra vị trí của Tiêu Ái trong lòng Dư Dương quan trọng như thế nào.
Thẩm Hạ Lan không muốn quan tâm đến chuyện nhà Tiêu Ái nữa, cô cũng không rảnh mà quan tâm, vì thế cô chỉ yên lặng ngồi nghe.
“Mau ăn đi, ăn xong, tôi đưa cháu ra ngoài đi dạo.”
Lời này của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan vui vẻ hẳn lên.
“Thật sự có thể sao dì?”
“Tôi nói có thể thì là có thể.”
Tiêu Ái mỉm cười, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Lúc này, trong lòng Thẩm Hạ Lan đang vui mừng khôn xiết, nhưng cô không dám thể hiện ra ngoài. Cô cúi đầu, và hai miếng cơm vào miệng đã lập tức cảm thấy no bụng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Ái biết, cô nhóc này không đợi được nữa. Đoán chừng nếu đợi thêm nữa, cô nhóc sẽ bị dày vò chết mất!
Do đó, Tiêu Ái đặt đũa xuống, cười nói: “Mau đi thay quần áo đi, tôi đợi cháu.”