Mà bên phía Thẩm Hạ Lan, sau khi trải qua một tối nguy hiểm, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, không khỏi có hơi sững ra.
“Tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng cô lần này không tỉnh lại được rồi chứ.”
Giọng nói của Bạch Tử Đồng vang lên, khiến Thẩm Hạ Lan hơi đơ ra.
“Tử Đồng?”
“Nếu không cô tưởng là ai? Thật là biết dày vò nha, đã nói rồi bảo cô cố gắng tịnh dưỡng, cũng chỉ là ra ngoài tìm một đứa trẻ, sao lại để mình trúng đạn chứ? Còn chê nơi này của tôi là đại viên quân khu, đây nếu như là nơi khác, tôi còn phải giải thích cô tại sao bị súng bắn bị thương. Thẩm Hạ Lan, cô có thể giống như một người bệnh, nghe lời làm việc không.”
Bạch Tử Đồng có hơi bất lực.
Thẩm Hạ Lan rất xấu hổ, cười nói: “Xin lỗi, cô biết đó, tôi cũng không muốn.”
“Ừm, cô là không muốn, lại ở trên con đường đi chết càng đi càng xa. Tôi thấy cô như hiện nay, không đợi đến lúc Diệp Ân Tuấn trở về, chắc cô đã đi trước rồi.”
Lời của Bạch Tử Đồng không dễ nghe, nhưng Thẩm Hạ Lan biết cô ta là quan tâm cô, cũng không có phản bác gì.
Cô đột nhiên nghĩ tới Tống Dật Hiên.
“Tống Dật Hiên đâu?”
“Đi rồi.”
Ánh mắt của Bạch Tử Đồng hơi có chút tránh né, chỉ là Thẩm Hạ Lan không có nhìn thấy mà thôi.
“Đi rồi sao? Cũng tốt, chuyện của nhà họ Diệp bây giờ, quả thật không thích hợp cho Tống Dật Hiên nhúng tay vào.”
Thẩm Hạ Lan nói một câu, Bạch Tử Đồng nhìn cô, muốn nói cái gì đó cuối cùng lại không mở miệng.
“Tôi hình như nghe thấy Tống Dật Hiên ở bên tai tôi nói cái gì đó, đáng tiếc lúc đó mí mắt quá nặng, nghe không rõ.”
Thẩm Hạ Lan cứ có một loại cảm giác bất an.
Bạch Tử Đồng thấp giọng nói: “Anh ta là ở trước mặt cô trải lòng một trận, nói gì mà muốn từ bỏ cô đại loại vậy, có lẽ thật sự nghĩ thông suốt rồi, không muốn quấn lấy cô nữa.”
Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như thế, Thẩm Hạ Lan khựng lại, sau đó nói: “Anh ta nếu có thể từ bỏ là tốt nhất, tôi thật sự đã nợ anh ta quá quá nhiều rồi.”
“Được rồi, đừng nói cái này nữa, Nghê Nghê và Tranh Tranh tới nhìn cô mấy lần rồi, cô đều chưa tỉnh, đã dọa chết hai đứa trẻ. Tôi phải đi tìm bọn chúng tới nhìn cô. Đúng rồi, bên phía Minh Triết gần đây rất tốt, cơ thể cũng gần hồi phục rồi, đang nháo nói muốn trở về thăm cô. Cho nên cô tốt nhất an phận một chút cho tôi, đừng để tới lúc đó cũng kinh động tới Minh Triết, tôi xe cô ăn nói với con trai của cô như nào.”
Bạch Tử Đồng nói xong thì đứng dậy.
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười, ít nhiều có hơi bất lực.
Cô cũng không muốn bị thương, nhưng tình huống lúc đó thật sự không do cô lựa chọn.
Nghĩ tới Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan vẫn là có hơi thương cảm, có điều cũng thở phào, Bạch Tử Đồng nói Tống Dật Hiên nghĩ thông suốt rồi, thật sự nghĩ thông suốt thì tốt rồi.
Khi cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Thẩm Nghê Nghê và Diệp Tranh đi vào.
“Mẹ!”
Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng chạy tới, khi muốn lao vào trong lòng Thẩm Hạ Lan, nhưng khoảnh khắc cuối cùng thì dừng lại.
“Sao thế Nghê Nghê?”
Thẩm Hạ Lan đã làm tốt chuẩn bị tiếp lấy Thẩm Nghê Nghê, nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê như này, không khỏi hỏi một câu.
Thẩm Nghê Nghê nhìn vai của Thẩm Hạ Lan, có hơi không vui nói: “Mẹ lừa người! Mẹ không phải là đứa trẻ ngoan!”
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi sững ra.
“Mẹ sao lại lừa người rồi?”
“Mẹ nói chúng ta chỉ là chơi trò chơi, nhưng chơi trò chơi sẽ không bị thương. Mẹ lừa người! Mẹ không ngoan!”
Thẩm Nghê Nghê có hơi mất khống chế nói.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi bất lực.
Con gái thật sự lớn rồi, vậy mà còn biết quan tâm cô rồi.
“Được, mẹ sai rồi, mẹ không nên lừa Nghê Nghê, có điều mẹ bây giờ không phải cũng là không sao rồi sao?”
“Mẹ đã bị thương rồi, còn nói mình không sao. Có đau không? Có cần Nghê Nghê thổi cho mẹ không? Thổi phù phù sẽ không đau rồi.”
Nói rồi, Thẩm Nghê Nghê đi tới, nhón chân muốn thổi cho Thẩm Hạ Lan.
Thấy bộ dạng lo lắng như này của con gái, trong lòng Thẩm Hạ Lan liền thấy ấm áp.
“Mẹ đỡ nhiều rồi, không đau nữa, cảm ơn Nghê Nghê.”
“Không cần cảm ơn, mẹ, mẹ sau này đừng để mình bị thương có được không? Nghê Nghê thấy mẹ mãi không tỉnh, Nghê Nghê rất sợ hãi.”
Trong mắt của Thẩm Nghê Nghê mang theo tia nước mắt.
Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên phát hiện Thẩm Nghê Nghê thật sự lớn rồi.
“Được!”
Cô an ủi xoa đầu của Thẩm Nghê Nghê, muốn ôm Thẩm Nghê Nghê vào lòng, Thẩm Nghê Nghê lại lắc đầu nói: “Nghê Nghê lớn rồi, không cần mẹ ôm nữa. Mẹ cố gắng nghỉ ngơi, phải mau chóng khỏe lại.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan lần nữa cười nói.
Diệp Tranh đứng ở một bên, giống như một đứa trẻ đã lớn không nói chuyện, nhưng trong mắt lại mang theo một tia lo lắng.
“Tranh Tranh, lại đây.”
Thẩm Hạ Lan vẫy vẫy tay với cậu bé.
Diệp Tranh lúc này đi tới.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Mẹ không sao, không cần lo lắng, dọa con rồi phải không?”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay của Diệp Tranh.
Mắt của Diệp Tranh lập tức trở nên ươn ướt rồi.
“Mẹ, mẹ nhất định phải khỏe lại, nhất định!”
“Không sao, mẹ chỉ là bị thương nhẹ, thật sự không sao.”
Cô cười nói.
Diệp Tranh tuy còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ tới lời dặn trước khi đi của Tống Dật Hiên, lại im miệng, cậu bé chỉ gật đầu, ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan cảm nhận một chút ít ấm áp của tình yêu của mẹ đó.
Bạch Tử Đồng thấy bọn họ như vậy, không khỏi có hơi đau lòng.
“Hạ Lan, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, Minh Triết nhà cô không phải là một đứa dễ lừa, cô lát nữa vẫn là gọi điện cho thằng bé đó.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Diệp Tranh biết mọi người đang giấu Thẩm Minh Triết, cũng biết Thẩm Minh Triết ở trong nhà Tô Nam dưỡng thương, không khỏi yên tâm rồi. Cậu bé muốn liên lạc với Thẩm Minh Triết, lại không biết nên nói cái gì.
Dù sao lúc đó khi Diệp Nam Phương nói muốn giết Thẩm Minh Triết, hai người đều ở đó.
Tuy không phải là ý của Diệp Tranh, nhưng cậu bé cứ cảm thấy bây giờ không có mặt mũi đi gặp Thẩm Minh Triết.
Ba của cậu bé sao có thể như thế chứ?
Không những đối với Thẩm Minh Triết như vậy, bây giờ càng là giam cầm Thẩm Nghê Nghê lại.
Tại sao ba mẹ của cậu bé lại xấu xa như thế?
Diệp Tranh không hiểu, tâm hồn nhỏ bé rất là tổn thương. Hiện nay ngay cả người anh em tốt nhất cậu bé cũng không dám gọi điện hỏi han một tiếng.
Thẩm Hạ Lan thấy trong lòng Diệp Tranh không vui, cho rằng cậu bé có hơi mệt, nói với cậu bé: “Tranh Tranh, mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi, mẹ không sao, con dẫn Nghê Nghê ra ngoài đi.”
“Vậy mẹ nghỉ ngơi nhiều ạ, tôi và Nghê Nghê ra ngoài trước.”
Diệp Tranh gật đầu, định dẫn Thẩm Nghê Nghê rời khỏi.
Thẩm Nghê Nghê lại đột nhiên từ trong túi lấy ra hai miếng socola đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, đây là socola con thích ăn nhất, đặc biệt để lại cho mẹ. Mẹ sau khi ăn xong nhất định phải tốt hơn nhiều.”
Thấy bàn tay mập mạp đó của con gái, cùng biểu cảm không lỡ, trái tim của Thẩm Hạ Lan lần nữa nóng lên.
“Được, cảm ơn Nghê Nghê.”
“Không cần khách sáo?”
Thẩm Nghê Nghê tuy có hơi không lỡ, có điều vẫn là cho Thẩm Hạ Lan, lòng thỏa mãn đi theo Diệp Tranh đi ra ngoài.
“Thấy đứa trẻ lo lắng cho cô như vậy, cô còn nhẫn tâm dày vò mình sao? Thẩm Hạ Lan tôi nói cho cô biết, tôi không phải là thần, không phải là mỗi một lần đều có thể kéo cô từ chỗ Diêm Vương trở về. Cô nếu như có một lần nữa, tôi không chắc có thể có bản lĩnh khiến cô bình an vô sự đâu, tôi nói lời khó nghe ở trước mặt cô trước.”
Sắc mặt của Bạch Tử Đông có hơi khó coi.
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tận khả năng nghe lời của cô được rồi chứ?”
“Tôi tin cô mới có quỷ. Diệp Ân Tuấn một ngày chưa có tin tức, cô một ngày không yên tĩnh được, huống chi Diệp Nam Phương bây giờ từng bước ép sát, cô có thể mặc kệ không màng sao?”
Lời của Bạch Tử Đồng khiến Thẩm Hạ Lan phì một cười một tiếng.
“Cô cái gì cũng biết còn muốn nói tôi sao?”
“Tôi thật sự không biết nên nói cái gì, như thế này tốt rồi, tôi sẽ bảo Tô Nam tìm người đi xem thử Diệp Ân Tuấn rốt cuộc như nào rồi, liên quan tới bà cụ Diệp, cô cũng không cần quá lo lắng, Diệp Nam Phương sẽ không làm gì bà ấy cả. Mà bên phía Diệp Nam Phương, gần đây cô tránh né một chút, mọi chuyện đợi Diệp Ân Tuấn trở về rồi nói tiếp. Bây giờ nhiệm vụ chính của cô chính là tịnh dưỡng cơ thể cho tốt, biết rồi chứ?”
Nghe thấy Bạch Tử Đồng sắp xếp như này, nghĩ đến ánh mắt mong chờ quan tâm của tụi nhỏ, Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
“Được, tôi nghe theo cô.”
“Như này mới ngoan, tôi ra ngoài trước, cô gọi điện cho Minh Triết đi, cậu con trai này của cô ấy, quả thật không giống đứa trẻ 4 tuổi, quá khó lừa rồi.”
Bạch Tử Đồng lắc đầu đi ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, cô ít nhiều có hơi cô đơn.
Đây là nhà của ba mẹ Bạch Tử Đồng, chính bọn họ có nhà lại phải ở đây.
Cô có nhà, có chồng, có con, hiện nay lại mỗi người một nơi, nhà không ra nhà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan có hơi thương cảm và buồn bã.
Nhưng mong Tô Nam ra tay có thể có tin tức của Diệp Ân Tuấn mới tốt.
Cô lần nữa gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc vẫn là trạng thái tắt máy.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, gọi video call cho Thẩm Minh Triết.
Bên phía Thẩm Minh Triết gần như là lập tức nghe máy.
“Mẹ! Mẹ đang ở đâu? Sao không giống như ở nhà?”
Mắt của Thẩm Minh Triết vẫn là rất độc.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Mẹ có chút việc với dì Bạch của con lên tới bên đại viện quân khu ở, gần đây mẹ quá bận, không màng tới con. Thế nào rồi? Thân thể tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, con bây giờ khỏe giống như bò húc, mẹ nhìn xem!”
Nói rồi, Thẩm Minh Triết giơ cánh tay làm ra dáng vẻ khỏe mạnh.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên mỉm cười, cô biết con trai là không hy vọng cô lo lắng cho cậu bé.
“Minh Triết, mẹ muốn thương lượng một chuyện với con.”
“Mẹ nói đi.”
Thẩm Minh Triết vội mở miệng, ít nhiều có hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan nghĩ rồi nói: “Mẹ muốn cùng dì Bạch của con ra ngoài một chuyến, mấy ngày nay không ở nhà, con tạm thời ở trong nhà chú Tô Nam có được không?”
“Mẹ muốn đi đâu?”
Thẩm Minh Triết lập trở nên căng thẳng.
“Không đi đâu cả, chỉ là muốn đến chỗ của ba con xem thử.”
“Ba xảy ra chuyện rồi sao?”
Tâm tình của Thẩm Minh Triết lập tức trở nên lo lắng.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan co thắt khó chịu từng cơn, có điều lại cười nói: “Không có, chẳng qua bên đó tìm được một đứa trẻ, tình hình không quá tốt, mẹ định cùng dì Bạch của con qua đó xem thử. Con không cần lo lắng cho chúng ta, gần đây không có chuyện gì cũng đừng về nhà tổ nhà họ Diệp, mẹ nghe nói dì Bạch của con đã nhận Diệp Thanh làm con gái. Con bé đến môi trường mới, không quá thích ứng, con ở bên cạnh con bé nhiều hơn nhé.”
“Nhưng bên phía Nghê Nghê…”
“Nghê Nghê có Diệp Tranh rồi, con đừng lo lắng.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Minh Triết khẽ gật đầu.
“Vậy mẹ cẩn thận một chút, có chuyện gì bất cứ lúc nào liên lạc với mẹ.”
“Dạ.”
Hai mẹ con nói mấy câu nữa, Thẩm Hạ Lan lúc này mới cúp máy. Đáy mắt của cô vụt qua một tia lo lắng, không muốn khiến con trai lo lắng, nhưng nếu như có một ngày Thẩm Minh Triết biết tin tức Diệp An Tuấn mất liên lạc, không biết sẽ như thế nào.
Khoảnh khắc Thẩm Hạ Lan máy cúp, một bóng người từ cửa sổ trèo vào, trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.