Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Lưu, cô Lưu?”

Thẩm Hạ Lan vô thức kêu lên hai tiếng.

Cô Lưu chỉ cảm thấy là người đàn ông thành công giống như Diệp Ân Tuấn chắc chắn là khô khan lạnh lùng, sao lại có thể có lòng yêu thương giống như là những người đàn ông khác được chứ.

Nhưng mà cô ta đang nhìn thấy cái gì đây?

Cô ta thế mà lại nhìn thấy một người đàn ông cao cao tại thượng như là Diệp Ân Tuấn đối xử với con mình thân thiết như vậy, cưng chiều như vậy, thậm chí còn để cho người ta cảm thấy anh không phải là cao vời vợi làm cho người khác không với tới, dường như là khẽ vươn tay liền có thể chạm được anh.

Loại cảm giác này không biết phải hình dung như thế nào, mà cô Lưu cảm thấy mình đã bị mê hoặc.

Quý ông thành công như là Diệp Ân Tuấn thế mà lại giản dị như thế này.

Thẩm Hạ Lan thấy là mình đã gọi cô Lưu hai tiếng mà cô Lưu cũng không có phản ứng, sắc mặt của cô càng thêm khó coi.

Cô cũng không nói gì với cô Lưu nữa, trực tiếp đuổi theo Diệp Ân Tuấn và bọn nhỏ đi ra khỏi nhà trẻ.

Chuyện không vui lúc nãy đối với bọn trẻ cũng giống như là chơi nhà chòi, bọn nó đã sớm quên bén ra sau đầu.

Bây giờ hai đứa nhỏ với Diệp Ân Tuấn chơi với nhau quên cả trời đất.

Thẩm Minh Triết chưa hề biết ngồi trên vai của Diệp Ân Tuấn lại có cảm giác như vậy.

Cậu bé giống như là một người đang nhìn xa xăm, mà ba của cậu bé lại giống như là một ngọn núi lớn, chống đỡ cho cậu bé và Thẩm Nghê Nghê, mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức yên tâm.

Thẩm Minh Triết nghiêng đầu qua nhìn Diệp Ân Tuấn, trong đôi mắt có chút dịu dàng.

Đương nhiên Diệp Ân Tuấn có thể nhận ra được ánh mắt của Thẩm Minh Triết.

Thằng nhóc thối này vẫn cứ luôn rất kiêu ngạo, thế mà lại cũng có thể nhìn anh như vậy, anh không khỏi vui vẻ.

Mà Thẩm Nghê Nghê vẫn là luôn một người có tính tình hoạt bát cao hứng, la to lên, giống như là làm như thế này sẽ có thể bộc phát tâm trạng của mình.

Ba người chơi với nhau một hồi, Diệp Ân Tuấn đã hơi mệt rồi, lúc này mới bỏ bọn nhỏ xuống.

Vừa quay đầu lại liền phát hiện một mình Thẩm Hạ Lan đang đứng ở bên cạnh xe, buồn chán chơi điện thoại.

Ủa?

Có vẻ như là tâm trạng của cô không được tốt cho lắm.

Bất tri bất giác, Diệp Ân Tuấn phát hiện cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không đúng.

Thẩm Nghê Nghê thấy Diệp Ân Tuấn không ngừng nhìn Thẩm Hạ Lan, không khỏi hỏi: “Ba ơi, ba đang nhìn cái gì vậy ạ? Ba thấy mẹ có đẹp không?”

“Đúng vậy đó, mẹ của con rất xinh đẹp, có đúng không nào?”

Diệp Ân Tuấn chưa từng keo kiệt đối với việc tán thưởng Thẩm Hạ Lan, anh lập tức dẫn theo Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.

Thấy Thẩm Hạ Lan đang buồn chán chơi trò chơi trên điện thoại, không thể nhịn cười được.

“Sao em lại chơi một trò chơi cấp thấp như thế, chúng ta cùng nhau chơi đi.”

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn anh một cái rồi nói: “Sức khỏe của em không tốt, chịu không được mấy trò vận động lớn như thế.”

Sao lời nói này nghe mà cảm thấy có hơi khó chịu.

Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn đã ý thức được hình như là Thẩm Hạ Lan đã tức giận rồi.

“Sao vậy? Anh làm gì chọc giận em rồi à? Nếu không thì em nói ra đi, muốn đánh muốn phạt thì cũng phải để anh biết có chuyện gì chứ?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn điệu thấp thái độ của mình, hơn nữa ở trước mặt của bọn nhỏ, làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.

Dù sao thì Diệp Ân Tuấn cũng không phải là cố ý.

Thẩm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan một chút rồi lại nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Lão Diệp, sao con cứ cảm thấy ba sợ mẹ vậy ạ?”

“Đúng vậy đó, ba sợ mẹ của con mà.”

Diệp Ân Tuấn chẳng những không phản bác mà là trực tiếp hào phóng thừa nhận.

“Ba có một người vợ giống như mẹ con, nếu như mẹ con tức giận không thèm để ý đến ba thì phải làm sao bây giờ đây? Cuộc sống sau này của ba coi như có khó khăn rồi, cho nên nhà chúng ta ai lớn nhất? Đương nhiên là mẹ rồi, con nhớ kỹ sau này ở trong nhà của chúng ta mẹ bọn con là hoàng hậu, mẹ nói cái gì thì chính là cái đó, ai cũng phải nghe theo có biết chưa?”

“Ba cũng nghe lời luôn á?”

Thẩm Nghê Nghê ngây thơ hỏi một câu.

“Đương nhiên rồi, đương nhiên là đàn ông phải nghe lời của vợ mình, có đúng không nào bà xã.”

Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa dùng cánh tay đụng đụng vào Thẩm Hạ Lan.

Ở ngay trước mặt của bọn nhỏ, Thẩm Hạ Lan không biết phải phản ứng như thế nào.

“Anh nói bậy bạ cái gì đó?”

Cho dù bây giờ Thẩm Hạ Lan có muốn tức giận, đối mặt với cái tên dở hơi trước mắt, cô cũng không thể giận được nữa.

Huống hồ gì có vẻ như là Diệp Ân Tuấn thật sự vô tội, anh cũng đâu có làm cái gì đâu có đúng không?

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình giống như là một người phụ nữ ghen tuông, sao cô lại có thể như thế này được chứ.

“Sau này anh không cần phải đến đón bọn nhỏ đâu, em đến đón là được rồi.”

Thẩm Hạ Lan rầu rĩ nói.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.

“Tại sao?”

“Không có tại sao gì hết, không phải anh mới nói ở trong nhà chúng ta em là hoàng hậu đó à? Chuyện gì cũng do em quyết định?”

Hiện tại ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có chút gian xảo.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan của hiện tại thế mà lại có chút tương tự với Thẩm Nghê Nghê, hóa ra là con gái cưng nhà mình cũng không phải là vừa sinh ra đã khó chịu như thế.

Anh không khỏi cười nói: “Được được được, em nói như thế nào thì như thế đó, em nói cái gì thì cứ làm cái đó.”

Nhưng mà hiển nhiên Thẩm Nghê Nghê không quá vui vẻ.

“Mẹ ơi, tại sao lại không cho ba đến đón bọn con vậy ạ? Con thích ba đến đón bọn con.”

Thẩm Hạ Lan không có cách nào trả lời câu hỏi này của Thẩm Nghê Nghê, cũng không thể nói cho cô bé biết rằng ba của cô bé rất dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Ngày hôm nay bà nội có làm đồ ăn ngon, chúng ta về nhà ăn cơm được không nào?”

Thẩm Hạ Lan kịp thời di chuyển chủ đề.

Thẩm Nghê Nghê là một cô bé ăn hàng, vừa nghe đến có đồ ăn đương nhiên cũng không hề suy nghĩ gì hết.

“Được ạ.”

Thẩm Minh Triết lại như có điều suy nghĩ mà nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, cũng không nói cái gì.

Một nhà bốn người bước lên xe, lúc đi ngang qua khu vui chơi, Thẩm Nghê Nghê vô cùng vui vẻ muốn đi chơi một chút.

Thẩm Hạ Lan nhìn cả người của cô bé dơ bẩn, cười nói: “Con nhìn con đi, hiện tại con giống như con khỉ đầy bùn, xuống xe cũng không sợ người khác chê cười con hả.”

“Con không sợ, bọn họ không biết con.”

Diệp Ân Tuấn lại cười lên ha hả.

“Đúng đúng đúng, bọn họ lại không biết con, đi thôi, chúng ta đi xuống dưới chơi một chút.”

Thấy hai người tràn đầy phấn khởi, Thẩm Hạ Lan cũng không đành lòng cắt đứt bọn họ.

“Đi thôi Minh Triết, chúng ta cùng đi xuống dưới chơi một chú.”

Thẩm Minh Triết nhún nhún vai đi theo bọn họ bước xuống xe.

Đây là một khu vui chơi cỡ nhỏ.

Lúc Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Minh Triết đi vào, hai người đều có chút hưng phấn.

Bởi vì ở đây có trò chơi ngựa gỗ mà Thẩm Nghê Nghê rất thích, có trò chơi bắn súng mà Thẩm Minh Triết rất thích.

“Mẹ ơi, con muốn chơi cái đó có được không?”

Thẩm Minh Triết nhìn bong bóng, không khỏi thích thú.

“Con muốn chơi đu quay ngựa.”

Thẩm Nghê Nghê quấn quýt với Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan thấy bọn họ như thế này, cô nói với Diệp Ân Tuấn: “Anh dẫn Nghê Nghê đi chơi đi, để em đi với Minh Triết.”

“Em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Hai vị trí cách nhau không xa, Diệp Ân Tuấn cũng không muốn đánh tan sự vui vẻ của bọn nhỏ.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, sau đó liền dẫn Thẩm Minh Triết đi đến nơi bắn súng.

“Mẹ ơi, mẹ nói xem con có thể bắn mười viên trúng mười viên luôn không?”

Thẩm Minh Triết nghiêng đầu qua nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Con muốn bắn trúng thì chắc chắn là có thể.”

Giống như là nhận được sự cổ vũ của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết đứng ở nơi đó chọn một cây súng ngắm ngắm ngay vào quả bong bóng ở không xa, bằng bằng bằng liền bắn ra bên ngoài.

Đúng là giống như lời cậu bé đã nói, trong mười phát đạn của Thẩm Minh Triết lập tức gây ra tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi của người xung quanh.

“Phương pháp của đứa nhỏ này thật là chuẩn.”

“Dáng dấp cũng rất đẹp trai, tương lai còn không biết làm bao nhiêu cô gái mê chết mê chết mệt đây.”

Người xung quanh nghị luận ầm ỉ.

Nhưng mà Thẩm Minh Triết lại làm như là không hề nghe thấy, đạt được một con gấu bông, quay người lại đưa cho Thẩm Hạ Lan

“Mẹ ơi, tặng cho mẹ này.”

Con gấu bông này vô cùng đáng yêu.

Thẩm Hạ Lan lập tức vui vẻ: “Cảm ơn con trai.”

“Không có gì đâu.”

Dường như là Thẩm Minh Triết có một niềm yêu thích đối với súng, cầm cây súng ngắn lên một lần nữa, lại bắn về phía bong bóng.

Vẫn là mười phát đạn.

Sau đó cậu bé lại đổi một cây súng khác, vẫn là như thế này.

Ông chủ của quầy hàng không biết phải làm như thế nào.

“Cậu bé ơi, mong cậu giơ cao đánh khẽ, đến nơi khác chơi đi.”

Chỉ vừa trôi qua một lúc, ông chủ phải mất hết bốn năm con thú nhồi bông, hơn nữa đều là loại đắt tiền, dù sao thì mỗi một lần bắn mười phát đều trúng hết chẳng có mấy ai làm được.

Mà Thẩm Minh Triết giữ lại một trong số những con gấu bông mình thắng được cho Thẩm Nghê Nghê, những con khác đều cho Thẩm Hạ Lan.

Hiện tại Thẩm Hạ Lan ôm bốn năm con gấu bông đứng ở sau lưng Thẩm Minh Triết, một mặt thỏa mãn.

Con trai như thế này, thật sự làm cho người ta phải thấy tự hào.

Thẩm Minh Triết lại khẽ nhíu mày nói: “Tại sao lại phải đến nơi khác chứ, cháu thích trò chơi này mà.”

Ông chủ quả thật rất muốn khóc.

Đúng lúc này có một người đàn ông đi tới.

“Chào cô, tôi thấy là bài bắn súng của con trai cô cũng không tệ, không biết là có hứng thú tham gia vào câu lạc bộ bắn súng của chúng tôi không?”

“Câu lạc bộ bắn súng?”

Có vẻ như là Thẩm Minh Triết hết sức hứng thú, một mặt chờ mong nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy có hơi nguy hiểm.

Nói như thế nào thì dáng người của người đàn ông này cũng khôi ngô, nhìn có vẻ như chính trực, nhưng mà cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này không bình thường.

Thẩm Hạ Lan vô thức kéo Thẩm Minh Triết ra đằng sau mình, cười nói: “Xin lỗi nha, con trai của tôi vẫn còn nhỏ, bình thường chơi đùa mà thôi, về phần câu lạc bộ bắn súng, hay là chờ đến lúc nó lớn lên đi rồi hẵng nói sao.”

“Mẹ ơi!”

Hiển nhiên là Thẩm Minh Triết cảm thấy rất hứng thú, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lập tức có chút ấm ức.

Người đàn ông đương nhiên cũng nhìn ra được Thẩm Minh Triết rất thích, cười nói: “Cô à, con trai của cô có tài năng về phương diện này, cô tuyệt đối đừng mài mòn nó mới đúng. Thôi như vậy đi, để tôi để lại cho cô danh thiếp, nếu như cô đã nghĩ thông suốt rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể điện thoại cho tôi, tôi hứa là chỉ cần cô giao con trai cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ mang đến cho con trai của con một tương lai không tầm thường.”

Nói xong, người đàn ông đưa danh thiếp cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, người đàn ông này tên là Trần Chính.

Cái tên rất bình thường, nhưng mà người trước mắt lại mang đến cho cô một cảm giác rất không thoải mái.

Thẩm Hạ Lan là một người phụ nữ như thế nào cũng có thể ở chung được, có rất ít khi cô có cảm giác không muốn gần gũi với ai. Nhưng mà cái người tên là Tần Chính này là người đầu tiên làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy muốn tránh xa trong vô thức.

Loại cảm giác này giống như là giác quan thứ sáu ở trong lòng, cho nên cô vẫn từ chối lời mời của Tần Chính.

“Thật sự xin lỗi, con trai tôi không muốn phát triển ở phương diện này đâu.”

Nói xong, cô dẫn Thẩm Minh Triết đi ngay.

Thẩm Minh Triết không tình nguyện.

Cậu bé vẫn luôn rất thích bắn súng, câu lạc bộ bắn súng chắc chắn là có súng thật đạn thật, so với cái loại súng hơi mình vừa chơi hồi nãy thú vị hơn nhiều.

Nhưng mà tại sao mẹ lại không cho phép mình tham gia vậy chứ?

Thẩm Minh Triết nghĩ mãi mà không hiểu.

Sau khi Thẩm Hạ Lan vừa rời khỏi tầm mắt của Tần Chính, cô liền ném danh thiếp đi, cô không không nhìn thấy Thẩm Minh Triết thừa dịp lúc cô ném danh thiếp xuống thì đã nhặt lên, sau đó nhanh chóng bỏ vào trong túi.

Cô lại càng không biết hành động lần này của Thẩm Minh Triết đã mang đến cho nhà họ Diệp sự thay đổi to lớn đến cỡ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK