Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hải Đình bên ngoài giận dữ la hét không ngừng, nhưng đối với Tống Dật Hiên thì rõ ràng anh ta đã quá quen.

“Bà nói xem, nó không làm loạn ở nhà mình lại chạy về dỡ phòng bếp của tôi, nó cố ý!”

Tống Hải Đình giận sắp ngất rồi.

Kể từ khi Tống Dật Hiên bị bắt cóc rồi được cứu khi còn nhỏ, đứa trẻ này dường như đột nhiên thay đổi tính tình, tìm đủ cách chống đối ông ta.

Tống Dật Hiên nhếch miệng nói: “Đúng vậy, tôi không nỡ làm loạn trong nhà của mình, nếu lỡ gây hỏa hoạn tôi lại mất công sửa”

Lời này khiến Tống Hải Đình tức giận đến không chịu được nữa mà ngất đi.

“Ông Tống! Ông Tống! Người đâu, mau gọi bác sĩ gia đình!”

Bà Thẩm toát mồ hôi.

Tống Dật Hiên đã đi tắm, đối với bộ dáng ông già bị mình làm cho tức chết đã quen rồi.

Dù sao bác sĩ gia đình vẫn luôn ở nhà, ông già cũng không nỡ chết.

Anh ta tắm rửa thay quần áo, nhìn thấy cái đầu trụi lủi của mình trong gương, tìm một chiếc mũ đội lên rồi đi thẳng ra khỏi nhà.

Tìm một cửa hiệu cắt tóc, Tống Dật Hiên yêu cầu người ta trực tiếp cạo trọc đầu cho mình.

Anh ta còn có thể sửa lại tạo hình này thế nào?

Khi đi ra cảm nhận được trên trán lành lạnh, thật sự có chút không quen, nhất là những người xung quanh nhìn anh, ánh mắt đó khiến Tống Dật Hiên muốn nổi giận.

“Nhìn cái gì đấy?! Chưa thấy sư bao giờ à?”

Tống Dật Hiên gầm nhẹ một tiếng khiến những người xung quanh sợ hãi, nhanh chóng rời đi.

Anh ta đang suy nghĩ xem có nên mua chút đồ ăn không thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Minh Triết.

Tống Dật Hiên bấm nút nghe, nói: “Thằng nhóc thối, chú nghe nói cháu bị cảm? Sao lại bị ốm thế? Mẹ cháu không sao đâu, cháu đừng lo, chú vừa ở bệnh viện về, mẹ cháu khỏe lắm, tinh thân mẹ cháu rất tốt.”

Nghe Tống Dật Hiên nói vậy, Thẩm Minh Triết mới yên lòng, nhưng lại thấp giọng nói: “Chú Tống, cám ơn chú, cháu nghe nói tối hôm qua chú đã cứu mẹ cháu”

Bà Diệp không biết chuyện này, làm sao mà Thẩm Minh Triết biết được?

Tống Dật Hiên hơi sửng sốt, sau đó liền nhớ tới năng lực xuất chúng của Thẩm Minh Triết, xem chừng thắng nhóc thối này đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của bệnh viện.

“Thằng nhóc thối, cháu làm vậy là không được, cháu không thể xâm nhập vào hệ thống an ninh của nhà người khác mà không có sự cho phép của họ, cháu có biết là mình đang phạm pháp không?”

“Chỉ là cháu lo lắng cho mẹ”

Giọng của Thẩm Minh Triết có chút khàn khàn, kèm theo những đợt ho khan khiến Tống Dật Hiên cảm thấy có chút xót xa.

Nghĩ rằng cậu bé là con trai của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lúc này không thể chăm sóc cậu được, anh ta không thể không nói: “Chú sẽ mua thứ gì đó ngon mang đến cho cháu.”

“Được ạ! cháu muốn ăn sầu riêng giòn”

Thẩm Minh Triết không khách sáo chút nào.

Tống Dật Hiên cười nói: “Chờ chút chú đi mua cho cháu”

“Vâng, cháu chờ chú Tống”

Cúp điện thoại, Thẩm Minh Triết đứng dậy muốn thay quần áo, liền nhìn thấy bà Diệp đi vào.

“Bà nội.”

“Có đỡ hơn chút nào không?”

Bà Diệp vô cùng thương đứa cháu này.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, lát nữa chú Tống sẽ tới thăm cháu”

Bà Diệp sửng sốt trước lời nói của Thẩm Minh Triết, nhưng rồi lại cười nói: “Được rồi, nhưng cháu cũng phải nghỉ ngơi, biết không?”

“Cám ơn bà nội.”

Bà Diệp sờ trán của Thẩm Minh Triết, thấy cơn sốt của cậu bé đã giảm bớt, bà ta bảo chuẩn bị một ít nước nóng cho Thẩm Minh Triết rồi đi.

Lúc Tống Dật Hiên đến biệt thự nhà họ Diệp lại khiến bà Diệp bị hoảng sợ.

“Cậu Tống, tạo hình này của cậu cũng độc đáo quá nhỉ?”

Bà Diệp không khỏi ngượng ngùng lảng sang chuyện khác, cuối cùng cũng tìm được một từ như vậy để diễn đạt.

Tống Dật Hiên sờ sờ cái đầu trọc của mình, cười nói: “Bà Diệp, bà không biết sao? Cái này gọi là thời trang “Ồ, thời trang”

Bà Diệp cười nhẹ, nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu như hai đứa con trai của mình có bộ dạng như vậy, bà ta có thể đánh chết bọn họ.

“Minh Triết ở trên lầu, cậu lên đi”

Lời nói của bà Diệp khiến Tống Dật Hiên nhún vai, sau đó đi vào phòng của Thẩm Minh Triết.

“Nhóc thối, sầu riêng giòn của cháu nè”

Tống Dật Hiên trực tiếp đưa sầu riêng giòn đến trước mặt Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết ngạc nhiên nhìn Tống Dật Hiên, hồi lâu không có phản ứng.

“Thế nào? Ngầu không?”

Tống Dật Hiên cười hì hì hỏi.

Thẩm Minh Triết gật đầu nói: “Ngầu, xem ra là “Nhóc thối, có biết nói chuyện không hả?”

Vốn Tống Dật Hiên đã rất chán nản, bây giờ anh ta càng buồn hơn khi nghe những lời của Thẩm Minh Triết.

“Thật sự khó coi vậy sao?”

“Cũng còn tạm, nhìn quen là được rồi”

Thẩm Minh Triết giữ lại cho Tống Dật Hiên chút mặt mũi.

Tống Dật Hiên chán nản ngồi sang một bên và nói: “Sớm biết vậy đã không náo loạn”

“Náo loạn cái gì?”

“Ai cần cháu lo”

Tống Dật Hiên sẽ không nói với Thẩm Minh Triết rằng anh ta vì nấu ăn cho Thẩm Hạ Lan mà thiếu rụi tóc của mình đâu.

Thấy anh ta không muốn nói, Thẩm Minh Triết cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng ăn sầu riêng giòn, lại lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ ngăn kéo bên cạnh đưa qua.

“Đây là cái gì đồ thế?”

Tống Dật Hiên tò mò hỏi.

Thẩm Minh Triết nói: “Chú Dương Tân cho cháu đấy, nói rằng nó rất hiệu quả để chữa lành vết thương, bí phương gia truyền, tặng cho chú, cảm ơn chú hôm qua đã cứu mẹ cháu.”

Tống Dật Hiên cười cười, cũng không khách sáo, trực tiếp mở thuốc mỡ ra, cởi quần áo trước mặt Thẩm Minh Triết.

Khi Thẩm Minh Triết nhìn thấy vết thương trên vai Tống Dật Hiên, đồng tử cậu bé hơi co lại “Chú Tống, có đau không?”

“Không đau, đàn ông đổ máu không đổ lệ, sao lại thấy đau được? Đến đây nhóc thối, giúp chú bôi thuốc, chú không với tới”

Tống Dật Hiên hoàn toàn không khách sáo với Thẩm Minh Triết.

Trong mắt anh ta, đây không chỉ là con của Thẩm Hạ Lan mà còn là con của Diệp Ân Tuấn.

Anh ta không cần khách sáo.

Thẩm Minh Triết bỏ miếng sầu riêng giòn xuống, rửa tay rồi bắt đầu bôi thuốc cho Tống Dật Hiên theo lời Dương Tân nói.

“Áp”

Tống Dật Hiên đột nhiên hét ầm lên.

“Nhóc thối cháu nhẹ tay chút! Shit! Đây là thuốc gì thế? Sao lại nóng như nước ớt vậy? Nhóc thối không đùa chú đấy chứ? “

Toàn thân Tống Dật Hiên co rút lại vì đau.

Anh ta hiếm khi bị đau thế này.

Thẩm Minh Triết thản nhiên nói: “Đàn ông đổ máu không đổ lệ, chút đau này có là gì? Chú Tống không phải chú vừa nói vậy sao? Sao thế? Không nhịn được sao? cháu quên nói với chú, chú Dương Tân nói thuốc này tuy dược tính mạnh và đau hơn nhưng hiệu quả rất tốt, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì ngày mai vết thương của chú sẽ đóng vảy: Vừa nói, Thẩm Minh Triết tiếp tục bôi thuốc.

Tống Dật Hiên nóng lòng muốn thoát khỏi căn phòng này ngay bây giờ, đáng tiếc khi nghĩ đến mình đã trưởng thành, không thể mất mặt trước mặt Thẩm Minh Triết được, anh ta chỉ đành căn răng chịu đựng, chỉ là mắt đã đỏ lên.

Chết tiệt!

Thật sự anh ta không phải muốn khóc đâu!

Chỉ là có một mùi đặc biệt nồng nặc xộc thẳng vào mũi anh ta, khiến anh ta không tự chủ được mà chảy nước mắt.

Tống Dật Hiên muốn giữ lại hình tượng cho mình, nhưng ông trời không cho anh ta chưa ý, nước mắt liên tiếp rơi xuống.

Mẹ nó!

Đau vãi!

Sau khi Thẩm Minh Triết bôi thuốc cho anh ta, nhìn thấy Tống Dật Hiên thế này, liền nói: “Oa! Chú Tống, chú khóc kìa! Đừng nhúc nhích, để cháu chụp ảnh giữ lại kỷ niệm cho chú.”

Nói đến việc cậu bé vội vàng đi tìm điện thoại di động, Tống Dật Hiên tức giận đến mức không kịp chờ đợi đã tóm lấy thằng nhóc thối này đánh cho nó một trận.

“Thẩm Minh Triết! Nhóc cố ý đúng không?”

Tống Dật Hiên cảm thấy nửa vai mình tê dại.

Thẩm Minh Triết dùng điện thoại di động “tách tách” chụp liên tiếp mấy tấm hình, sau đó cười nói: “Chú Tống, chú kém quá nha! Lúc trước lão Diệp nhà cháu bôi thuốc này, lông mi của ông ấy còn không chớp một cái.”

“Lão Diệp nhà cháu còn là người sao? Đó là cầm thút”

Tống Dật Hiên đau đến sắp điên rồi, cảm giác như có giòi trong xương, không ngừng giày vò anh ta.

Thẩm Minh Triết thản nhiên nói: “Nếu như lão Diệp nhà cháu là cầm thú, xem chừng chú cũng chỉ có thể là con mồi của ổng. Chú còn kém ổng nhiều lắm.”

“Thằng nhóc thối, hôm nay nhóc gọi chú đến là vì cố ý chọc giận chú thay Diệp Ân Tuấn đúng không?

Được lắm, chú đi đây!”

Tống Dật Hiên vô cùng trẻ con đứng dậy, nhưng Thẩm Minh Triết đã nắm lấy cổ tay anh ta.

“Đừng mà, chú Tống, sao chú lại không biết đùa thế? Chú hơn thua với một đứa bé như cháu làm gì?”

“cháu là trẻ con thì giỏi lắm hả? cháu bắt nạt bé lớn như chú thì vẻ vang lắm đúng không?”

Tống Dật Hiên cảm thấy mình hơi giống Đạo gia.

Diệp Ân Tuấn là một con cáo già, Thẩm Minh Triết thì là một con cáo con, vậy mà mình còn cảm thấy nó bị cảm thật đáng thương, còn muốn đến đây thắm nó, không phải là tự đưa mình đến cửa cho người ta bắt nạt sao?

Thấy Tống Dật Hiên như vậy, Thẩm Minh Triết đột nhiên muốn cười, nhưng lại sợ Tống Dật Hiên chạy mất nên đành phải nhịn cười nói: “Vâng vâng, cháu sai rồi, cháu không nên bắt nạt chú được chưa?”

“Thế còn tạm được”

Tống Dật Hiên đặt mông ngồi xuống giường, cảm giác được vai còn nóng rát, không thèm mặc quần áo nữa, chờ cảm giác từ từ lui xuống.

“Nói đi, con cáo con nhà cháu lại muốn làm gì?”

Nếu Tống Dật Hiên mà không nhìn thấy đôi mắt nhỏ đảo loạn của Thẩm Minh Triết, anh ta còn có thể gọi là Tống Dật Hiên sao?

Thẩm Minh Triết cười hì hì nói: “cháu muốn chú giúp cháu một chuyện.”

“Nói ra thử xem”

Tống Dật Hiên sẽ không dại dột lọt vào bẫy của Thẩm Minh Triết đâu.

Thằng nhóc thối này nhìn không lớn bao nhiêu nhưng trong bụng gian xảo như tạc ra từ khuôn với ba mình.

Tống Dật Hiên phỉ nhổ trong lòng, lại không biết biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn bán đứng anh ta.

Thẩm Minh Triết lắc đầu, nghĩ đến còn phải nhờ vả Tống Dật Hiên mới mở máy tính ra, nói nhỏ: “cháu phát hiện ra tín hiệu điện thoại của lão Diệp nhà cháu”

“Ở đâu vậy?”

Thật ra Tống Dật Hiên cũng không quan tâm Diệp Ân Tuấn đang ở đâu, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan, nghĩ đến Thẩm Hạ Lan vẫn đang gọi tên Diệp Ân Tuấn trước khi hôn mê, anh ta lại nóng lòng muốn biết tung tích của Diệp Ân Tuấn.

Anh ta chỉ muốn chạy đến đánh cho người đàn ông kia một trận, tốt nhất là đánh cho anh ta không thể tự chăm sóc bản thân luôn.

Trong lòng Tống Dật Hiên nghĩ xấu xa, thấy Thẩm Minh Triết chỉ vào một điểm nói: “Ở đây này chú Tống, cháu muốn nhờ chú, chú tới đây xem rốt cuộc lão Diệp nhà cháu đã xảy ra chuyện gì, được không?”

Ánh mắt Thẩm Minh Triết tỏ ý cầu xin, đây là lần đầu tiên đứa trẻ này nhờ mình một cách nghiêm túc như vậy.

Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy mình không thể từ chối ánh mắt này, tuy rằng ánh mắt của cậu bé rất giống Diệp Ân Tuấn, nhưng ánh mắt của nó lại khiến anh ta bất giác nghĩ đến Thẩm Hạ Lan.

“Tại sao lại là chú? Nhà họ Diệp cháu có người mà, sao cứ phải là chú chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK