Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 656: ĐANG LÁI XE CÒN DÁM CHỤP ẢNH

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngẩn người, chỉ đành phải vươn tay ra trước mặt anh khua khua, như vậy mới khiến cho Diệp Ân Tuấn nhanh chóng hồi lại thần.

“Làm sao thế?”

Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc hỏi.

Diệp Ân Tuần nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng.

“Với em mà nói, anh làm gì sẽ động đến giới hạn của em, khiến em muốn rời đi?”

Cả người Thẩm Hạ Lan cứng lại.

Trước kia giới hạn của cô đối với Diệp Ân Tuấn chính là, chỉ cần người đàn ông này yêu mình, chỉ cần anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với mình, vậy thì cho dù anh ấy có làm gì đi nữa mình đều có thể chấp nhận. Dẫu sao cô cũng yêu anh nhiều như vậy mà. Thế nhưng bây giờ giới hạn này, còn liên quan tới cả một mạng người nữa, cô nên làm thế nào mới phải đây?

Chính bản thân Thẩm Hạ Lan cũng không biết.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, trầm mặc không nói.

Theo thời gian Thẩm Hạ Lan trầm mặc càng lúc càng dài, trái tim trong lồng ngực Diệp Ân Tuấn cũng từng chút một chìm xuống.

Quả nhiên, bây giờ không phải lúc thích hợp để nói về chuyện này với Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn cười khổ nói: “Bỏ đi, anh không hỏi nữa. Chúng ta đi mua xe đi.”

Nói xong, anh đạp ga tới tốc độ tối đa, lái xe rời đi.

Tốc độ xe cực nhanh nói cho Thẩm Hạ Lan biết, bây giờ tâm tình Dạ Ân Tuấn đang rất khó chịu, nhưng mà cô có thể làm gì được cơ chứ?

Giữa bọn họ bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một thỏa thuận bảy ngày mà thôi.

Nhưng mà thật sự chỉ là thỏa thuận sao?

Tại sao hết lần này đến lần khác đánh mất chính mình trong ánh mắt dịu dàng của Diệp Ân Tuấn cơ chứ?

Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu.

Cô quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ xe, nhìn phong cảnh không ngừng lùi về phía sau, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.

Sau khi tăng tốc phóng xe đi một đoạn, Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Anh liếc nhìn Thẩm Hạ Lan ngồi kế bên một cái, thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, lại vẫn luôn âm thầm chịu đựng, nhịn không được trộm mắng chính mình.

Vì sao hết lần này đến lần khác cứ để Thẩm Hạ Lan phải chiều theo mình chứ?

Tám năm trước là như thế, tám năm sau vẫn như vậy, cho dù ở vào tình huống lúc này, Thẩm Hạ Lan vẫn cứ phải chịu đựng anh phát tiết tâm tình của bản thân.

Đời này có được một người vợ tốt đẹp nhường ấy, anh còn lâu mới muốn ly hôn ấy! Chết cũng không nhé!

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Ân Tuấn giảm tốc độ xe xuống.

Anh bật mấy bài nhạc nhẹ nhàng thoải mái, phát hiện nhạc lưu trong chiếc xe này đều là những bài Thẩm Hạ Lan bình thường thích nghe, trong lòng Diệp Ân Tuấn nổi lên vị chua.

Cái tên Dương Tân này cũng dụng tâm lương khổ ghê ha!

Có điều Diệp Ân Tuấn cũng không biểu hiện ra ngoài, anh còn lâu mới muốn soát độ tồn tại cho Dương Tân trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên không nghĩ đến những chuyện này.

Âm nhạc nhẹ nhàng có thể khiến người ta thả lỏng tâm trạng, giúp cải thiện tâm tình, hơn nữa những bài nhạc này nghe còn rất hay nữa.

Ngón tay cô chầm chậm gõ theo tiết tấu, từng chút từng chút chìm vào trong thế giới âm nhạc.

Diệp Ân Tuấn tham lam chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mặt, thật muốn có một chiếc máy ảnh ở đây để chụp lại khoảnh khắc này.

Vừa nghĩ như thế, anh liền lấy di động ra, “tách” một tiếng chụp lại một bức ảnh, dọa cho Thẩm Hạ Lan sợ đến nhảy dựng.

“Tập trung lái xe đi !”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mồ hôi lạnh đã chảy đầy người rồi.

Cái người này làm sao không biết nữa?

Đang lái xe mà còn dám chụp ảnh à?

Anh ấy yên tâm với kỹ thuật lái xe của mình tới vậy hả?

Diệp Ân Tuấn lại cười cười, cất di động đi.

Hai người rất nhanh đã đi đến cửa hàng 4S.

Sau khi xuống xe, Thẩm Hạ Lan đi đến khu trưng bày xe Jeep việt dã nhìn xem.

Diệp Ân Tuấn đi theo phía sau.

Lúc nhân viên bán xe trông thấy Thẩm Hạ Lan tới xem xe, cũng không nhiệt tình tiếp đón, dẫu sao đồ Thẩm Hạ Lan đang mặc trên người cũng chẳng phải nhãn hiệu lớn gì, nhưng mà đến khi Diệp Ân Tuấn xuống xe, nhân viên lập tức đứng dậy.

“Chào ngài, xin hỏi các vị muốn mua xe gì ạ?”

Thái độ của nhân viên bán hàng đối với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn khác nhau một trời một vực, Diệp Ân Tuấn đều xem vào mắt. Anh cười nói: “Tôi mua không nổi đâu, tôi chỉ là lái xe thôi. Người phía trước kia mới là bà chủ của tôi.”

“Dạ?”

Nhân viên bán hàng có chút kinh ngạc.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy vậy, có chút bất đắc dĩ trừng Diệp Ân Tuấn một cái.

Nếu để người ở Hải Thành nghe được lời này, còn không nhảy ngược lên à?

“Bà chủ, xem thử xem chiếc xe này thế nào? Tôi cảm thấy hẳn là cũng không tồi đâu.”

Diệp Ân Tuấn diễn kịch diễn đến nghiện, nhanh chóng tiến lên trước giới thiệu chiếc xe bên tay phải cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhất thời có chút buồn cười.

Cô ho lên một tiếng, sau đó lắc lắc đầu.

Diệp Ân Tuấn lại vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, mắt nhìn của bà chủ dĩ nhiên là tốt hơn tôi rồi. Tính năng của chiếc xe này tốt thì tốt thật, có điều quá tốn xăng.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn bày ra vẻ mặt tiếc của, khiến cho nhân viên bán hàng bên cạnh nhìn mà rùng cả mình.

Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng.

Cô đi đến trước một chiếc xe Jeep mới toanh, vỗ vỗ cửa xe, ý nói nhân viên bán hàng đưa chìa khóa để chạy thử.

Diệp Ân Tuấn vội vàng chạy đến, nói: “Cô chủ, cái loại chuyện chạy thử xe này sao lại phiền đến cô được? Cứ để đó cho tôi.”

Nói xong, anh nhận lấy chìa khóa xe trong tay nhân viên bán hàng, đánh xe chạy ra ngoài.

Nhân viên phục vụ thấy Diệp Ân Tuấn đi rồi, mới lại gần Thẩm Hạ Lan, nở nụ cười lấy lòng hỏi: “Người đẹp, đó thật sự là lái xe của cô hả?”

Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn anh ta, trực tiếp vung ra một chiếc thẻ.

Thấy bộ dạng lạnh lùng không thèm để ý đến mình của Thẩm Hạ Lan, lại nhìn động tác Thẩm Hạ Lan vung thẻ cực ngầu, nhân viên bán hàng nhịn không được cười đến co rút khóe miệng.

“Người đẹp, lấy chiếc đó sao?”

Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.

Cô và Diệp Ân Tuấn đều nghiên cứu rất sâu về xe cộ, nếu cô đã chọn chiếc xe này, thì dĩ nhiên là vì cảm thấy tính năng cùng các phương diện của nó đều không tồi. Diệp Ân Tuấn cái người này diễn đến nghiện, mới vờ vịt muốn chạy thử xe, cho cô cơ hội được lên mặt thôi, cô cũng thuận theo vậy.

Nhân viên bán hàng lập tức cuống cuồng chạy đi quẹt thẻ.

Đợi đến khi Diệp Ân Tuấn quay trở lại, dừng xe trước mặt Thẩm Hạ Lan, liền nói: “Bà chủ, chiếc xe này quả thật không tồi !”

Nhân viên bán hàng vội vàng nói: “Bà chủ của anh đã thanh toán xong rồi, bây giờ chiếc xe này là của hai vị.”

“Ồ, bà chủ thật là khí phách !”

Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa giơ ngón tay cái về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.

Nhân viên bán hàng nhìn không nổi bộ dạng nịnh nọt lấy lòng của Diệp Ân Tuấn nữa, không kiềm được nói: “Bộ dạng đẹp trai như thế mà sao lại đi làm lái xe không biết?”

“Tôi dựa vào mặt để kiếm cơm đó! Cái này cậu muốn so cũng không nổi đâu.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền vội vàng mở cửa xe, cung kính nói: “Bà chủ, mời cô lên xe.”

Thẩm Hạ Lan nhịn cười bước lên xe.

Diệp Ân Tuấn lái xe chở Thẩm Hạ Lan rời khỏi cửa hàng 4S dưới ánh mắt khinh thường của nhân viên bán hàng, chiếc xe của Dương Tân thì trực tiếp bỏ lại trước cửa cửa hàng 4S, đợi bọn họ tới lái đi.

Thẩm Hạ Lan cực kỳ thích ý dựa người lên lưng ghế.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Bà chủ, cũng xem như thoải mái nhỉ?”

Thẩm Hạ Lan rốt cuộc cũng phải bật cười, cô đưa tay ra dấu nói: “Anh vẫn chưa giỡn xong có phải không?”

“Kể từ lúc này, tôi chính là lái xe của bà chủ, bà chủ, cô có việc gì cần làm không?”

“Có, ba ngàn đồng, có làm không?”

“Tất nhiên phải làm rồi !”

Diệp Ân Tuấn nói, ánh mắt nhiễm một chút sắc thái.

Mới đầu Thẩm Hạ Lan còn chưa phản ứng kịp, đợi đến lúc phát hiện ra, sắc mặt lại lần nữa đỏ bừng, trực tiếp cầm áo khoác lên đập cho Diệp Ân Tuấn một cái.

Diệp Ân Tuấn vui vẻ cười ha ha.

Tiếng cười của hai người họ theo cửa sổ xe bay ra ngoài, vút lên tận chân mây.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Tiểu Thi dẫn một đám người đuổi đến, không trông thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở đó, nhưng lại trông thấy chiếc xe Jeep của Dương Tân.

“Chủ nhân của chiếc xe này đang ở đâu?”

Tiểu Thi trực tiếp tìm tới nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng lắc lắc đầu nói: “Bọn họ mua một chiếc xe, sau đó lái đi rồi.”

“Xe nào?”

“Một chiếc Jeep.”

“Biển số là bao nhiêu?”

“Còn chưa có biển nữa.”

Tiểu Thi nghe đến đây, tức muốn nổ phổi.

Lại để cho bọn họ trốn mất rồi.

Hai cái người này sao lại giảo hoạt thế không biết?

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không biết đến những chuyện đó, hai người họ một đường ăn ăn chơi chơi, hoàn toàn không theo lẽ thường, có lúc đã đi qua ngôi làng nào đó rồi, nhưng sau đấy nghe có người nói ở đó có món gì ngon, bọn họ lại quay ngược trở lại.

Bọn họ thích thì đến, thích thì đi, một đường chụp ảnh, ngắm cảnh, chơi đùa đến tận hứng, ăn uống đến hết sức vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn cũng không thắc mắc Thẩm Hạ Lan mua xe vì sao lại không dùng thẻ của anh, có điều trên đường đi ngang qua cửa tiệm đồ trang sức, anh ghé vào mua cho Thẩm Hạ Lan một chiếc vòng ngọc hình hoa lan tử la.

Thẩm Hạ Lan nói không cần gì hết, Diệp Ân Tuấn quấn lấy cô, muốn cô mua cho mình một miếng ngọc bội hình tì hưu.

Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy giống như đang trao đổi tín vật đính ước vậy, đặc biệt là khi Diệp Ân Tuấn vẫn luôn đeo nó trên người, càng khiến cho cô có lỗi giác như thế.

Diệp Ân Tuấn mới không thèm quan tâm Thẩm Hạ Lan nghĩ cái gì, hai người họ lái xe hướng tới Tây Song Bản Nạp.

Lúc gần tới Tây Song Bản Nạp, Thẩm Hạ Lan đột nhiên trông thấy kế bên có một vườn trà.

Cô nài nỉ Diệp Ân Tuấn ghé vào vườn trà kia, trông thấy Phổ Nhĩ ở đây cực kỳ tươi tốt, liền cùng Diệp Ân Tuấn ở lại một buổi chiều.

Lúc rời đi, Thẩm Hạ Lan còn mua rất nhiều trà Phổ Nhĩ, nói là Lam Tử Thất và Lam Dũng đều rất thích uống, có thể mang về cho bọn họ một ít.

Diệp Ân Tuấn có chút ghen tị, có điều cũng không ngăn cản.

Lúc hai người tiếp tục hướng về Tây Song Bản Nạp, đột nhiên xuất hiện một vụ tai nạn xe cộ, khiến bọn họ phải dừng lại.

Thẩm Hạ Lan nhìn con đường phía trước tắc nghẹt, nhịn không được có chút sốt ruột.

Diệp Ân Tuấn đưa hoa quả cho Thẩm Hạ Lan, nói: “Ăn chút hoa quả cho đỡ nóng đi, trông tình trạng này muốn thông được đường ít nhất cũng phải mất một tiếng nữa đấy.”

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Bị kẹt ở đây một tiếng đồng hồ, quả thực không phải chuyện dễ chịu gì.

Cô vừa ăn hoa quả vừa tùy tiện liếc mắt ra bên ngoài, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc xẹt qua tầm mắt cô.

Tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên co rút một cái.

Cô vội vàng xuống xe, nhanh chân chạy theo bóng dáng kia.

“Nè, Hạ Lan, em đi đâu thế?”

Diệp Ân Tuấn vừa không chú ý một cái, liền trông thấy Thẩm Hạ Lan đẩy cửa xe chạy đi, nhịn không được thoáng ngây người.

Anh nhìn trước nhìn sau, đoàn xe vẫn tắc mãi ở đâu không nhích được chút nào, mà Thẩm Hạ Lan đã chạy đi được một đoạn khá xa rồi.

Tuy không biết rốt cuộc Thẩm Hạ Lan trông thấy cái gì, đang đuổi theo cái gì, nhưng mà đây dù sao cũng đang là một nơi lạ lẫm đối với cô, Diệp Ân Tuấn cực kỳ lo lắng.

Anh bỏ xe lại đó, trực tiếp xuống xe chạy theo cô.

Thẩm Hạ Lan chạy rất nhanh, nhưng mà vẫn không đuổi kịp bóng dáng kia.

Đến trước một con ngõ, Thẩm Hạ Lan mất dấu.

Cô chán nản đứng tại chỗ, lúc đang không biết nên đi về hướng nào, Diệp Ân Tuấn đã đuổi tới nơi.

“Sao thế? Sao đột nhiên em lại chạy ra đây? Trông thấy người nào à?”

Diệp Ân Tuấn có chút nghi hoặc hỏi, trên trán rướm một ít mồ hôi.

Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.

Cô vừa trông thấy Diệp Hồng!

Kể từ khi Phương Ngôn chết, cô vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Diệp Hồng, nhưng mà đến cả Diệp Thanh cô bé cũng không hề liên lạc hay nhắn lại gì.

Bây giờ ở thị trấn nhỏ bé này, cô vậy mà lại thấy được Diệp Hồng.

Tuy chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng cô dám khẳng định mình không nhìn nhầm.

Cô bé ở đây làm gì chứ?

Hơn nữa vừa rồi cô bé vẫn luôn chạy như bay, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thẩm Hạ Lan biết, kỳ thực người Phương Ngôn quan tâm nhất chính là Diệp Hồng, bằng không trước lúc hành động đã chẳng đưa Diệp Hồng rời đi, nhưng mà vì sao Diệp Hồng lại không liên lạc với Diệp Thanh chứ? Cô bé có biết Phương Ngôn đã mất rồi không?

Hàng loạt câu hỏi bủa vây lấy Thẩm Hạ Lan, khiến cô càng thêm lo lắng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK