Cậu bé chưa từng biết cảm giác con dao đâm vào trong ngực lại đau như thế, nhưng mà cậu bé không hối hận.
Một người là em gái của cậu bé, một người là anh trai của cậu bé, cậu bé tuyệt đối sẽ không để cho hai người bọn họ xảy ra chuyện.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người, Diệp Minh Triết cắn răng, bị Diệp Tử kéo đi ra ngoài, thân thể nho nhỏ hơi lảo đảo, máu tươi để lại một vết tích ở sau lưng, nhìn thấy mà giật hết cả mình.
“Thẩm Hạ Lan, cô nhìn đi.”
Diệp Tử có mang theo một cái loa.
Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn sang, lúc đó, sắc mặt của cô cũng thay đổi.
“Diệp Tử, cô điên rồi! Minh Triết là cháu của cô!”
Thẩm Hạ Lan không thể tưởng tượng được cô ta thật sự làm tổn thương tới bọn nhỏ.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, nhưng không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cậu bé liền biết người đến đây chỉ có mẹ của nó.
Rõ ràng là cậu bé đau muốn chết, nhưng lại cười nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu, không đau.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan liền mở to.
Diệp Minh Triết vẫn luôn rất hiểu chuyện, hiểu chuyện làm cho mọi người phải đau lòng, rõ ràng là vết thương kia nhìn kinh khủng như thế, nếu là trẻ con thì đã sớm khóc nấc lên, nhưng mà đứa con trai này của mình lại bình tĩnh, tự nhủ là không đau.
Đều là làm từ thịt, làm sao có thể không đau được chứ?
Con dao lạnh lẽo hiện ra ánh sáng lạnh buốt, vết máu tươi ở phía trên chướng mắt muốn chết đi được.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan muốn giết người.
“Diệp Tử, cô đừng động vào bọn nhỏ, đây là ân oán giữa người lớn chúng ta, bản thân cô cũng là mẹ, sao cô có thể ra tay được chứ?”
“Sao tôi lại ra tay được hả? Lúc các người ra tay với mẹ của tôi, sao không nghĩ tới làm sao lại ra tay được chứ? Thằng nhóc thối này là cháu của tôi, chuyện đó không sai, nhưng mà các người có coi tôi là người thân của các người không? Bây giờ tôi đang mang thai, các người lại có thể máu lạnh ném tôi vào trong nhà tù quốc tế.
Thẩm Hạ Lan, cô có biết trong nhà tù quốc tế có bộ dạng như thế nào không hả, cô có biết tôi ở trong đó gần như sắp điên lên rồi! Tôi còn trẻ, các người lại muốn tôi ở trong một nơi tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời, các người có nghĩ tới tôi là người thân của các người không?”
Giọng nói của Diệp Tử mang theo chút tức giận, cả người đều vặn vẹo đến đáng sợ.
Thẩm Hạ Lan biết mình có nói cái gì cũng vô dụng.
Cô ta đã hoàn toàn điên lên.
Bởi vì cái chết của Vu Linh, bởi vì Vu Phong châm ngòi, chắc có lẽ là bây giờ cô ta hận cô với Diệp Ân Tuấn đến chết đi được.
Hiện tại, sắc mặt của Diệp Minh Triết vô cùng tái nhợt, chảy nhiều máu như thế, Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Minh Triết không thể chống đỡ nổi.
Đúng lúc này, Diệp Minh Triết đưa lưng về phía Diệp Tử rồi chớp chớp mắt với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, cô đã hiểu ra.
“Diệp Tử, cô muốn cái gì, chỉ cần cô không làm tổn thương đến bọn nhỏ, cho dù cô muốn cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với cô.”.
Danh Sách Chương: