Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tính tình của Diệp Ân Tuấn quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan nheo mắt gật đầu.

“Em tiễn anh ra ngoài.”
“Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, em ở nhà đợi anh.”
“Em muốn đi.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan có vẻ ngoài mềm yếu, nhưng nếu đã kiên trì chuyện gì đó, người khác cũng không làm gì được.

Ví dụ như chuyện yêu Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn bất lực mỉm cười, sau đó nắm tay Thẩm Hạ Lan cùng nhau bước ra ngoài.

“Khi nào giải quyết xong Diệp Tử, chúng ta tìm một bác sĩ giỏi gọi Tử Thu dậy, sau đó chúng ta dẫn theo con cái tiếp tục đi du lịch.”
Diệp Ân Tuấn nói suy nghĩ của mình ra, hình ảnh đúng là rất đẹp.


“Được.”
Thẩm Hạ Lan không phản đối.

Xe đã dừng trước cửa.

Thẩm Hạ Lan mở cửa cho Diệp Ân Tuấn.

Khi Diệp Ân Tuấn chuẩn bị bước vào trong, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, tiếp đó không đứng vững nữa.

“Ân Tuấn, anh không sao chứ?”
Đôi mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan lập tức hiện ra trước mắt, nhưng đột nhiên một luồng bóng tối ập đến, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngất đi trong vòng tay của Thẩm Hạ Lan.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ngất đi, hô hấp đều đều, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy yên tâm.

“Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt, trước khi tôi quay lại, không ai được phép đụng vào anh ấy, cũng không cho phép ai vào phòng anh ấy.


Khóa cửa phòng lại, anh ấy có làm ra chuyện gì cũng mặc kệ, cho dù anh ấy có phá luôn căn phòng.”
Khi Thẩm Hạ Lan nói những lời này nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuán, sự dịu dàng trong mắt khiến người khác có chút xót xa.

“Ân Tuấn, có một số việc anh không cần đích thân đi làm, có một số người anh không cần đích thân đi giết.

Cho dù như thế nào, Diệp Tử cũng là em gái của anh, anh có thể bắt cô ta, có thể chửi đánh cô ta, nhưng mà tuyệt đối không thể giết cô ta.

Nếu như có những chuyện cần phải có một người đi làm, vậy thì để em đi đi.

Em biết anh sẽ trách em, nhưng không còn cách nào khác, em bắt buộc phải như vậy.

Bây giờ cơ thể anh có vấn đề, lỡ đâu sau này hồi phục, em sợ anh sẽ hối hận.”
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn có nghe thấy những lời này không, cô chỉ thì thào, sau đó kêu người đưa Diệp Ân Tuấn quay lại.

Nhìn thấy con đường đầy sương mù phía trước, ánh mắt Thẩm Hạ Lan trở nên có chút lạnh lùng.

“Lái xe, lên núi.”
Cô không sợ.

Khoan nói đến việc Diệp Tử đang mang thai, cho dù Diệp Tử đang yên đang lành, thân thủ của cô cũng không kém gì Diệp Tử, hơn nữa sau lưng cô còn có Diệp Ân Tuấn, có nhà họ Hoắc, còn có Tống Dật Hiên bọn họ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK