Trong mắt của Diệp Tranh bắn ra một tia sáng lạnh lẽo làm Diệp Minh Triết đột nhiên thấy giật mình.
“Anh, không phải đầu, anh còn có mọi người mà, mặc kệ là ba mẹ, Nghê Nghê, hay là em, mọi người đều thật lòng yêu anh mà anh.”
Diệp Minh Triết đột nhiên ôm lấy Diệp Tranh, ôm thật chặt, lại phát hiện mình không có cách nào làm ấm trái tim đã bị tổn thương của Diệp Tranh.
Phải làm sao đây?
Cái ôm của Diệp Minh Triết có chút chặt, chặt đến nỗi Diệp Tranh không thở nổi.
Cậu bé cúi đầu xuống nhìn Diệp Minh Triết ở trong ngực, sự lạnh lẽo và âm u trong đáy mắt dần dần chậm rãi tan biến đi, thân thể lạnh lẽo giống như bị ném trong hầm bằng cũng đã từ từ ấm áp lại.
Đúng vậy đó.
Cậu bé còn có mọi người mà.
Những người này là người thân của cậu bé, là em trai ruột của cậu bé.
Cũng chỉ có bọn họ mới có thể đối xử với mình thật lòng thật dạ, không có âm mưu tính toán, không lợi dụng hay đánh đổi gì đó.
Ánh mắt của Diệp Tranh lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Cậu bé trở tay ôm lấy Diệp Minh Triết, vùi mặt vào cổ của cậu bé, nghẹn ngào nói: “Minh Triết, may mắn là vẫn còn mọi người, nếu không thì…”
Nếu không thì cậu bé cũng không biết mình sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa.
Diệp Tranh không nói câu nói này ra, nhưng mà trong lòng lại âm thầm thề, gia đình này, mỗi con người trong gia đình này, mỗi một thành viên trong gia đình này đều là giới hạn của cậu bé, cho dù có đánh đổi mạng sống thì cũng phải bảo vệ bọn họ.
Đây chính là giá trị và ý nghĩa của cuộc đời cậu bé.
Sau khi chút lạnh lùng cuối cùng trong đôi mắt đã tiêu tan, cậu bé buông lỏng Diệp Minh Triết ra, nở một nụ cười rồi nói: “Từ lúc nào mà hai người chúng ta sến súa như thế này?”
Diệp Minh Triết nghe thấy cậu bé đã có thể nói đùa, lúc này mới duỗi nắm đấm ra đảnh cậu bé một quyền.
“Anh mới sến đó, không biết lúc nãy ai còn khóc huhu nữa kìa.”
Diệp Tranh lau sạch nước mắt, quật cường nói: “Mắt của em bị cái gì bay vào rồi hả, ban ngày ban mặt mà còn có thể nhìn lầm”
“Diệp Tranh, anh có còn thể diện không vậy hả? Tự anh khóc mà anh còn nói là mắt của em bị mờ, bản lĩnh ăn không nói có này của anh là học từ ai vậy?”
“Không phải là giống như em đó à, có cái gì mà không phải học từ em cơ chứ, em là lão đại Minh Triết mà.”
Diệp Tranh đáp lại một câu, lập tức làm Diệp Minh Triết hết biết nói gì.
Thế mà cậu bé lại không thể phản bác.
Từ lúc nào mà Diệp Tranh lại trở nên hư hỏng đến thế?
Diệp Minh Triết chun chân cái mũi nhỏ, nhìn thấy Diệp Tranh đi tới trước máy vi tính điều tra hành tung của Trương Linh, Diệp Minh Triết mới đau lòng nói: “Vậy thì chuyện này cứ giao lại cho em đi, hoặc là để em nói cho ba với mẹ cũng được, em nghe nói là Tiêu Nguyệt đang nhờ mẹ tìm kiếm vị trí của Trương Linh đó, dù sao thì anh cũng là đồ đệ của bà ấy, có một số việc anh không tiện ra mặt”
“Không có gì là không tiện ra mặt, không phải em cũng đã nói rồi à, Tiêu Nguyệt nhờ mẹ tìm bà ấy, anh ra mặt không có gì là không ổn.”
Diệp Tranh lạnh nhạt nói, trong mắt xét qua một tia lạnh lùng.
Cậu bé là anh cả của thế hệ này, cậu bé nên gánh vác trách nhiệm chăm sóc gia đình và anh em, mặc kệ người kia là ai, nếu như muốn làm tổn thương tới người nhà của cậu bé thì tuyệt đối không được..
Danh Sách Chương: