Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 743: THẬT MAY KHI ANH CÓ MỘT ĐỨA CON TRAI

“Tôi thật sự không lừa cậu. Tống Dật Hiên, tôi thừa nhận tôi muốn diệt trừ cậu, bởi vì cậu đã gây rắc rối cho tôi, nhưng mà tôi điều tra, cậu và Diệp Ân Tuấn là anh em, tôi không có khả năng đắc tội với cậu, tôi chỉ hi vọng cậu đừng nhúng tay chuyện này được không? Vì một người phụ nữ không đáng giá, hơn nữa người phụ nữ này này chính là người phụ nữ có tâm cơ.”

Lời nói của Lưu Mạnh khiến cho ánh mắt của Tống Dật Hiên hơi tối lại.

“Tôi thích dạng phụ nữ như thế nào cần ông quan tâm hay sao? Cô ấy có ý đồ cũng được, có mục đích khác cũng được, tôi chính là thích xen vào như vậy, ông có thể làm gì được tôi? Toàn thân trên dưới của tôi có hơn một trăm vết dao, ông không có ý định cho tôi một lời giải thích sao?”

Tống Dật Hiên lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Lưu Mạnh có chút khó coi.

“Cậu muốn bao nhiêu tiền cứ ra giá, coi như tôi nhận lỗi.”

“Tống Dật Hiên tôi thoạt nhìn thiếu tiền như vậy sao?”

“Vậy cậu muốn thế nào?”

Lưu Mạnh chưa từng nhìn thấy Tống Dật Hiên phách lối như vậy.

Tống Dật Hiên cười lạnh nói: “Thừa nhận sai lầm với phía trên, nói cho bọn họ biết là ông đã động vào số tiền kia, còn trả lại cho ba mẹ Trương Mẫn một sự công bằng và vô tội.”

“Cậu điên rồi sao? Gia nghiệp của tôi lớn như vậy, cậu lại muốn tôi đi tự thú? Tống Dật Hiên, cậu thật sự cho rằng mình to lắm sao? Cậu thật sự cho rằng cậu có thể ra khỏi nơi này sao?”

Lưu Mạnh nhìn Tống Dật Hiên, cảm giác giống như đang nhìn người điên.

Tống Dật Hiên lại cười.

“Tôi có thể đi ra hay không, ông không ngại thử một chút. Về phần ông chỉ có hai con đường, một là ông tự đi tự thú, hai là tôi mang ông đi tự thú. Ông tự chọn đi. Về gia nghiệp lớn của ông, nói trắng ra là ông đang sử dụng tiền của ai để mua gia nghiệp, ông cũng không nhớ rõ hay sao?”

“Tống Dật Hiên, cậu đừng có khinh người quá đáng.”

Lưu Mạnh nhìn thấy dáng vẻ Tống Dật Hiên mềm không được mà cứng cũng không xong, không khỏi có chút tức giận.

“Ngay cả khi cậu chứng minh được ba mẹ của Trương Mẫn trong sạch thì sao? Trương Mẫn cũng không thể trở về được. Tôi cũng không sợ nói cho cậu biết rất nhiều người đều nói cô ta có người ba nuôi, đã sớm không còn sạch sẽ. Nói một câu không dễ nghe, nói không chừng sớm đã bị người khác ngủ cho nát, chỉ có cậu mới xem cô ta như báu vật thôi.”

“Ông con mẹ nó miệng sạch sẽ một chút cho tôi!”

Tống Dật Hiên đánh một quyền qua, trực tiếp đánh rớt hai cái răng của Lưu Mạnh.

Lưu Mạnh nhìn thấy ông ta bị đổ máu, tức giận đứng dậy đánh nhau với Tống Dật Hiên.

Đương nhiên, Lưu Mạnh không phải là đối thủ của Tống Dật Hiên, đã bị Tống Dật Hiên đánh ngã trên mặt đất mấy lần.

Ngay khi Tống Dật Hiên muốn dắt Lưu Mạnh đi tự thú, thì điện thoại di động của anh ta vang lên.

Tống Dật Hiên nhìn thấy là cuộc gọi của Diệp Ân Tuấn thì nhíu mày, nhưng mà vẫn thả Lưu Mạnh ra.

“Diệp Ân Tuấn, anh tốt nhất là có chuyện gì gấp tìm tới tôi, không thì tôi cũng không có thời gian chơi đùa với anh.”

Tống Dật Hiên một bụng tức giận, đương nhiên lời nói cũng không tốt đẹp.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh đang ở cùng với Lưu Mạnh?”

“Anh đã biết rồi còn hỏi?”

“Trước hết đừng đem ông ta đi đâu, Tô Nam nhận được điện thoại của Trạm Dực, sau lưng Lưu Mạnh còn có người, bọn họ đã nắm giữ chứng cứ cho thấy năm đó Lưu Mạnh ăn cắp công quỹ, sở dĩ bây giờ không động thủ là muốn dẫn người đứng phía sau ông ta ra. Cho nên anh cũng bình tĩnh lại, anh đừng tham gia vào chuyện này, tôi biết anh vì Trương Mẫn, thế nhưng mà anh cũng là người lính, chắc hẳn anh cũng biết rõ cái gì nhẹ cái gì nặng.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, lông mày Tống Dật Hiên nhíu chặt cùng một chỗ.

“Làm sao chuyện này lại trùng hợp như vậy? Tôi không điều tra thì không có chứng cứ, tôi điều tra thì ngược lại có chứng cớ?”

Tống Dật Hiên có chút không phục.

Diệp Ân Tuấn có chút tự hào nói: “Không có cách nào khác, ai kêu tôi có đứa con trai thông minh quyết định đây. Đây cũng là thằng bé điều tra ra, phát cho phía trên.”

“Đắc ý! Đó cũng là gen di truyền Thẩm Hạ Lan, anh kiêu ngạo cái rắm.”

Tống Dật Hiên lười nghe Diệp Ân Tuấn bên kia bộ dạng đắc ý, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh ta trở lại đại sảnh nhìn đôi mắt đang trừng trừng của Lưu Mạnh, đột nhiên cười nói: “Sếp Lưu, đàm phán một giao dịch thôi.”

“Giao dịch gì?”

“Ông chia cho một một phần ba thị trường phỉ thúy của ông, điều tôi nói không phải là đầu tư cổ phần, mà là quà tặng, tặng cho tôi một phần ba thị trường, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của ông với ba mẹ Trương Mẫn. Thế nào?”

“Tống Dật Hiên, cậu là sói sao? Một phần ba thị trường? Tại sao không chiếm hết thị trường của tôi luôn đi?”

Lưu Mạnh tức đến thiếu chút nữa cái mũi muốn lệch đi.

Ông ta rất muốn biết vừa nãy Tống Dật Hiên đi ra ngoài tiếp được cuộc điện thoại nào.

Đương nhiên, Tống Dật Hiên cũng biết suy nghĩ của ông ta.

Anh ta chụp lấy lỗ tai của mình nói: “Lúc đầu tôi còn muốn thể hiện một chút trước mặt Mẫn, dù sao cô ấy cũng xoắn xuýt chuyện của ba mẹ cô ấy nhiều năm như vậy. Nhưng mà vừa rồi Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi không nên động vào ông. Ông cũng được lắm, có hai ngày ngắn ngủi đã quen biết với Diệp Ân Tuấn, tính ra ông cũng có bản lĩnh. Nhưng mà những tổn thương trên người tôi cũng không thể dễ dàng cứu vãn được đúng không? Tôi Tống Dật Hiên cũng không phải người ăn thiệt thòi.”

Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Lưu Mạnh mừng thầm trong lòng.

Xem ra ông ta cho đi phỉ thúy giá trị liên thành cũng rất đáng giá.

Lưu Mạnh sửa sang cổ áo lại một chút, nói: “Một phần ba thị trường khẳng định không được, nhưng mà tôi có thể tặng cho cậu khu vực quặng thô để khai thác phỉ thúy ở vùng núi phía đông kia. Nói câu không dễ nghe, đấy là khu vực mới khai phá mỏ quặng, chế tạo ra đồ trang sức bằng phỉ thúy cũng có thể kiếm không ít tiền cho cậu.”

Tống Dật Hiên đương nhiên không hài lòng lắm, nhưng mà vẫn khẽ gật đầu.

“Thành giao. Bây giờ tìm luật sư viết hợp đồng tặng quà.”

“Tống Dật Hiên, cậu có muốn gấp gáp như vậy hay không?”

“Muốn.”

Tống Dật Hiên làm ra dáng vẻ vô lại khiến cho Lưu Mạnh thật sự hận không thể đánh anh ta, nhưng mà người là do ông ta mời về, thật sự là mời phật thì dễ đưa thần thì khó.

“Được rồi.”

Lưu Mạnh tìm luật sư, ký hợp đồng.

Tống Dật Hiên cầm hợp đồng quà tặng, trực tiếp viết lại một phần hợp đồng quà tặng khác, chuyển tay đem khu mỏ quặng phỉ thúy này cho Thẩm Hạ Lan.

“Thẩm Hạ Lan, tôi sẽ không nhận không công ty du lịch của cô. Coi như tôi mua lại. Về phần giá cả, tôi đã gửi qua tin nhắn cho cô.”

Cuộc điện thoại của Tống Dật Hiên khiến cho Thẩm Hạ Lan ngây người ra một lúc.

“Không cần thiết, tôi cũng không thiếu chút tiền này.”

“Đúng vậy, tôi Tống Dật Hiên cũng không thiếu chút tiền này. Đừng để cho vị kia nhà cô đắc ý trước mặt tôi, cẩn thận tôi đem tiền đổi thành đồng ném chết anh ta.”

Nói xong Tống Dật Hiên cúp luôn điện thoại.

Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.

Cái người Tống Dật Hiên này, vẫn ngây thơ như vậy.

Thẩm Hạ Lan vẫn sững sờ nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi: “Sao anh lại đắc tội với anh ta?”

“Không có đắc tội, chính là khoe khoang một chút con trai anh thông minh tài trí như nào, không có cách nào, ai bảo anh ta không có con trai?”

Diệp Ân Tuấn chậm rãi ung dung nói.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp nâng trán.

“Diệp Ân Tuấn, anh có muốn ngây thơ giống anh ta hay không? Thật may khi anh có một cậu con trai?”

“Đúng vậy, không tầm thường, nếu không em khiến cho anh ta làm ra một đưa con trai bốn tuổi thông minh đi?”

Cái dáng vẻ vô lại của Diệp Ân Tuấn quả thực khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút không dám lấy lòng.

Cái người đàn ông này điên rồi.

Điện thoại di động của cô truyền đến một tin nhắn hình ảnh.

Thẩm Hạ Lan mở ra xem, là Tống Dật Hiên gửi cho cô một hợp đồng quà tặng khu mỏ quặng phỉ thúy, cô không khỏi ngây người ra một lúc.

“Tống Dật Hiên hẳn là tặng sai đi?”

Cô đưa hợp đồng quà tặng cho Diệp Ân Tuấn nhìn.

Diệp Ân Tuấn vừa nhìn đã biết có chuyện gì xảy ra.

“Không có, anh ta đã cho thì em cứ cầm lấy thôi, dù sao đây cũng là tiền của công ty du lịch của em.”

“Chỗ đó cần nhiều như vậy sao? Đây chính là khu mỏ quặng phỉ thúy!

Thẩm Hạ Lan cảm thấy toán học của Diệp Ân Tuấn có vấn đề.

“Được rồi, anh ta đã cho em thì em cứ giữ lại, dù sao về sau cái công ty du lịch kia là của Trương Mẫn. Nếu như em không cầm, còn muốn dây dưa không rõ với anh ta sao?”

Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, ánh mắt kia quả thực khiến cho Thẩm Hạ Lan muốn bật cười.

“Anh muốn như vậy sao? Em với Tống Dật Hiên không có gì, anh cũng không phải không biết.”

“Thế nhưng mà anh vẫn ăn dấm, vợ của anh mê người như vậy, được người thích như vậy, làm sao bây giờ? Nếu không anh chế tạo một bộ xiềng xích nhốt em ở trong nhà thì tốt, chỉ có một mình anh được thưởng thức.”

Diệp Ân Tuấn giả bộ như ác ma nói.

Thẩm Hạ Lan đẩy anh ra.

“Còn muốn nhốt em lại, anh có tin anh chế tạo xong em là người thứ nhất nhốt anh lại hay không?”

“A? Thì ra vợ đại nhân thích chơi cái này, nếu không ban đêm chúng ta nghiên cứu một chút?”

“Diệp Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan thật sự phục Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn thật sự đúng là mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ đến những chuyện này.

Diệp Ân Tuấn trộm cười vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan vội vàng chạy ra bên ngoài.

Đúng lúc này, trên màn hình lớn bên ngoài đang phát một tin tức.

Một chiếc máy bay gặp phải sự cố, rơi xuống từ không trung. Trước mắt những người trên máy bay sinh tử còn chưa biết.

Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan lập tức có chút nặng nề.

“Ôi, cái này không biết có bao nhiêu người gặp nạn!”

“Sao vậy? Em lại đang thở dài cái gì?”

Diệp Ân Tuấn từ trong nhà đi ra, nghe thấy Thẩm Hạ Lan cảm thán như vậy, không khỏi tiến lên ôm lấy eo thon nhỏ của cô.

Thẩm Hạ Lan chỉ vào màn hình TV nói: “Anh nhìn xem, tai nạn trên không, hình như là Vân Nam bên kia. May mắn chúng ta trở về sớm, nếu không em thấy sợ hãi.”

“Đừng nói nhảm, chúng ta được sao may mắn chiếu, sẽ không gặp phải loại chuyện như vậy.”

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt.

Thẩm Hạ Lan lại nhận một tin nhắn.

“Thẩm Hạ Lan, cô đã đọc xong chưa? Đọc xong thì kí tên đi, luật sư của tôi còn đang chờ đâu đây này.”

Tống Dật Hiên tức giận hổn hển nói.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến còn chưa giải quyết đến chuyện này của Tống Dật Hiên “Diệp Ân Tuấn, anh mau thả em ra, em đi tìm bút.”

“Tìm cái gì mà tìm, Vân Nam đang có tai nạn trên không, chúng tôi vì đồng bào gặp nạn mặc niệm ba giây đồng hồ, anh hối cái rắm!”

Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn rất không tốt.

Tên Tống Dật Hiên này luôn luôn quấy rầy anh cùng vợ thân mật, thật sự ai cũng không thể chịu đựng nổi.

Tống Dật Hiên nhíu mày.

“Anh nói cái gì? Cái gì tai nạn trên không?”

“À, vừa rồi trên TV báo, Vân Nam có một máy bay phát sinh tai nạn trên không, bây giờ mấy người trên máy bay sinh tử còn chưa biết đâu.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích.

Trái tim của Tống Dật Hiên đột nhiên dừng một chút, trong mơ hồ còn có chút xao động “Máy bay? Chuyến bay nào?”

“Tống Dật Hiên, anh sao vậy?”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Tống Dật Hiên gấp rút.

“Đừng nói nhảm, mau nói cho tôi biết, là chuyến bay nào?”

“Hình như là chuyến bay FG38594.”

Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Tống Dật Hiên cả người đều điếng người.

Đây không phải là chuyến bay mà Trương Mẫn bay sao?

Thẩm Hạ Lan vừa mới nói cái gì?

Cô nói chiếc máy bay này xảy ra tai nạn trên không?

Làm sao có thể chứ?

Không!

Không thể nào!

Tống Dật Hiên giống như bị điên đẩy luật sư ra, trực tiếp chạy ra bên ngoài, khiến cho Lưu Mạnh sững sờ.

“Anh ta bị sao vậy?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Hốc mắt của Tống Dật Hiên trực tiếp đỏ lên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK