Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, chuyện tôi đã đáp ứng với cô thì nhất định sẽ làm được.”

Phương Đình chân thành đảm bảo.

“Không được! Nơi này quá nguy hiểm, cô ấy không thể ở đây được nữa.”

Nói gì Lam Thần cũng không đồng ý.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh một cái: “Cô ta không thể ở đây? Cô ta đã đồng ý với tôi, lấy điều kiện này để cứu anh, không trả lại tiền cho tôi thì thôi, tôi cũng chấp nhận. Dù sao tôi cũng không thiếu tiền, làm sao? Bây giờ định đổi ý? Các người cảm thấy tôi dễ bắt nạt thế hả?”

“Không phải vậy đâu, cô Cát, đừng tức giận, Lam Thần chỉ đang lo lắng cho tôi thôi. Nhưng không có việc gì, tôi có thể, thực sự có thể!”

Phương Đình vội vàng kéo Lam Thần lại, thấp giọng nói: “Em và cô ấy có ngoại hình giống nhau, đây là điều kiện em đồng ý với cô ấy để cứu anh. Lam Thần, hãy để em làm chút chuyện cho anh.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, nghe em nói, họ không dám làm gì em, ba em sẽ cứu em. Đến lúc đó anh cứ đi cùng họ, không cần để ý đến em, em có giấy thông hành của cô ấy, có thể tự mình đi ra.”

Phương Đình mặc dù nhu nhược, nhưng lại hết sức kiên định.

Thẩm Hạ Lan không mở miệng nói chuyện, cũng không muốn biết ba của Phương Đình là ai, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm được Diệp Ân Tuấn.

Lam Thần nhìn Phương Đình, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Em nhất định phải cẩn thận.”

“Được, em sẽ!”

Phương Đình cười vô cùng rạng rỡ.

Thẩm Hạ Lan biết, đó là nụ cười của người đang yêu.

“Tốt lắm, tôi phải đi đây, các người tuỳ ý.”

Thẩm Hạ Lan đưa mặt nạ và giấy thông hành của mình cho Phương Đình.

Lúc Thẩm Hạ Lan tháo mặt nạ xuống, Lam Thần nhìn thấy khuôn mặt của cô, hơi ngẩn người ra một lúc. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ hai người họ lại giống nhau như vậy.

Thẩm Hạ Lan không để ý đến, trực tiếp nói: “Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cô hãy mang Lam Thần rời khỏi đây. Bọn họ sẽ không nghi ngờ cô.”

“Tôi không đi!”

Lời của Lam Thần khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.

“Cái gì?”

“Cô mua tôi, tôi chính là người của cô. Cô muốn đi cứu người, tôi sẽ đi cùng cô. Tuy rằng tôi không thần thông như Đình Nhi, nhưng cũng có năng lực tìm người. Cô mang tôi theo sẽ không thua thiệt.”

Lam Thần nhìn Phương Đình, thấp giọng nói: “Em hành động một mình, phải thật cẩn thận. Sau khi xong việc lập tức rời khỏi đây.”

“Ừ, anh cũng cẩn thận.”

Về điểm này, Phương Đình không tranh chấp.

Thẩm Hạ Lan không quá tin tưởng, nhưng đã đến mức này, nhiều thêm một người giúp đỡ, cô cũng không quá để ý.

“Nhanh lên chút, bây giờ cô mau giải quyết tình trạng cơ thể cho anh ta đi.”

Thẩm Hạ Lan đưa thuốc giải cho Phương Đình.

“Sao cô biết tôi biết tiêm?”

Phương Đình hơi nghi ngờ.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Mặc dù cô xịt nước hoa Chanel nhưng trên người vẫn không giấu được mùi nước khử trùng, tôi không biết cô là y tá, hay bác sĩ, hay bất kể nghề gì, nhưng tiêm thuốc hẳn là cô thành thạo.”

Lam Thần nhìn thật sâu vào Thẩm Hạ Lan, nói: “Cô ấy không phải y tá hay bác sĩ, mà là tiến sĩ y khoa. Ba cô ấy là nhà sinh vật học.”

“Tôi không quan tâm đến gia thế của cô ta, nhanh lên đi.”

Thẩm Hạ Lan nâng cổ tay mình lên nhìn một lúc, bây giờ cô phải tranh thủ thời gian từng phút một, mới có thể tìm được Diệp Ân Tuấn trước khi buổi đấu giá kết thúc, hoặc có thể thừa lúc buổi đấu giá kết thúc, có nhiều người hỗn loạn, nhân cơ hội đó chạy đi.

Phương Đình thấy Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến gia thế của mình, lúc này mới cầm thuốc giải tiêm cho Lam Thần giúp anh ta giải phóng cơ thể.

Lam Thần hoạt động thân thể một chút, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

“Anh biết đi hướng nào không?”

Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ.

Lam Thần nói: “Trước hết ra phía sau xem sao, nói thế nào cũng không có khả năng nhốt người ở phía trước nhà đấu giá. Tôi có thể biết tại sao anh ta bị bắt tới đây không?”

“Tôi cũng không biết, chồng tôi chỉ đuổi theo một kẻ buôn người rồi đến đây, sau đó thì mất tích, bạn tôi đến tìm cuối cùng cũng biệt tăm.”

Thẩm Hạ Lan xoay người cùng Lam Thần rời đi.

Phương Đình nhìn bọn họ rời đi, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì, ngồi vào vị trí của Thẩm Hạ Lan, thỉnh thoảng đấu giá một lần, chứng minh cô vẫn còn ở đó.

Sau khi Thẩm Hạ Lan cùng Lam Thần đi ra, khắp nơi đều là người.

Để che giấu tai mắt của mọi người, Thẩm Hạ Lan thuận tay đeo một cái mặt nạ lên mặt, gần như che kín toàn bộ khuôn mặt.

Lam Thần đột nhiên hỏi: “Mặt cô từng phẫu thuật thẩm mỹ?”

“Đây không phải là chuyện anh nên hỏi.”

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Trong một ngày liên tục bị người ta nhắc nhở hai lần, mặt cô là phẫu thuật thẩm mỹ, đó thực sự không phải là cảm giác tốt.

Nhưng Lam Thần thấp giọng nói: “Nhưng khuôn mặt của cô giống cô ấy.”

“Tôi cũng đâu có muốn. Nếu tôi có thể lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không muốn khuôn mặt này, nhưng lúc đó tôi không có ý thức, cho nên câu hỏi này có thể dừng ở đây được không?”

Thẩm Hạ Lan bắt đầu thấy hơi tức giận.

Bị chuyện của Phương Đình và Lam Thần làm chậm trễ một lúc, cô thật sự vừa khó chịu vừa tức giận.

Lam Thần khẽ cau mày.

“Ai đã làm cho cô khuôn mặt này?”

“Lam Thần, nếu bây giờ anh muốn về thì về đi, bắt đầu từ bây giờ, tốt hơn hết là đừng hỏi những chuyện vô bổ nữa, vì tôi không còn sức lực, cũng không muốn cùng anh nói những thứ này, hiểu chưa? Khi tìm được chồng và bạn tôi, tôi không muốn anh lại tiếp tục nói về mặt tôi.”

“Được.”

Lần này Lam Thần hết sức phối hợp, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, đặc biệt là khi anh ta khẽ mỉm cười, đơn giản là nghiêng nước nghiêng thành.

Thẩm Hạ Lan hơi hoảng hốt, phải công nhận rằng, Lam Thần rất đẹp, một vẻ đẹp có chút yêu nghiệt.

“Bắt đầu từ bây giờ, anh không được phép cười với tôi.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng, nói xong thì thấy hơi ảo não.

Nhưng Lam Thần cúi đầu xuống mỉm cười, không lên tiếng.

Hai nhân viên bảo vệ tiến lại gần, Lam Thần nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, trốn sau một cây cột.

Tay anh ta quá lạnh, lạnh đến nỗi khiến người ta tưởng đang nắm một cục đá.

“Anh không có nhiệt độ cơ thể sao?”

Thẩm Hạ Lan hoàn theo bản năng mà hỏi, hỏi xong thì thấy hơi hối hận. Nếu như Phương Đình không lừa cô, thì Lam Thần thực sự là một vật thí nghiệm, anh ta hẳn không thích người khác nhắc đến chuyện này.

“Xin lỗi.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng xin lỗi.

Ngược lại Lam Thần hơi ngẩn người một lúc.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta bị coi như khỉ mà lớn lên, mỗi bộ phận trên cơ thể anh ta đều trở thành đối tượng nghiên cứu của người khác, vốn không có ai quan tâm đến cảm giác của anh ta, càng không có ai nói xin lỗi với anh ta, trừ Phương Đình ra, Thẩm Hạ Lan là người thứ hai nói xin lỗi anh ta.

Lam Thần vội vàng thu tay lại, thấp giọng nói: “Cô không cần xin lỗi tôi, nhiệt độ cơ thể của tôi khác với người bình thường.”

“Đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan thấy bảo vệ đã đi, lúc này mới đứng dậy rời đi, nhưng lại bị Lam Thần cản lại.

“Tôi quen thuộc nơi này, cô đi theo tôi.”

Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta một cái, thời điểm còn đang do dự xem có nên tin tưởng anh ta không, thân thể đã phản ứng theo bản năng, bắt đầu đi theo Lam Thần ở phía bên phải.

Dọc đường đi có không ít người, Lam Thần đem Thẩm Hạ Lan giấu đi trước khi bị bọn họ nhìn thấy.

Thẩm Hạ Lan cũng buồn bực, làm sao anh ta lại biết chỗ giấu người.

Anh ta đối với nơi này thật sự quen thuộc.

“Anh ở đây được bao lâu rồi?”

“Hai ngày.”

Lam Thần bình thản nói, dường như đoán được Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, thấp giọng nói: “Đã gặp qua thì tôi sẽ không quên, cái gì cũng vậy.”

“Ồ.”

Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa.

Có lẽ đối với người thí nghiệm mà nói, không có gì là đáng ngạc nhiên.

Thẩm Hạ Lan đi theo Lam Thần một đường ngoằn ngoèo tới phía sau.

Phía sau là một cảnh tượng khác.

Nơi này thật giống như chợ nô lệ, rất nhiều người bị nhốt trong lồng sắt, cơ bản là bọn họ đều đang ngủ mê man.

“Những người này cũng bị đánh thuốc?”

“Đúng vậy. Bởi vì như thế sẽ dễ kiểm soát hơn.”

Lam Thần nhìn họ một chút, trước đây không lâu anh ta cũng là một trong số đó.

“Đây chính là nơi nhốt người, về cơ bản những người bị bán đều ở đây, cô nhìn xem chồng cô có đang ở trong không.”

Nghe thấy Lam Thần nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng tìm, nhưng điều khiến cô thất vọng là, nơi này không có Diệp Ân Tuấn, ngay cả Tống Dật Hiên cũng không có.

Ngay lúc này, tai nghe của Thẩm Hạ Lan, hay nói cách khác, hoa tai của cô đột nhiên có động tĩnh.

“Mẹ!”

Thẩm Hạ Lan sợ hết hồn.

Âm thanh của Thẩm Minh Triết không lớn, chỉ có Thẩm Hạ Lan nghe thấy, nhưng Lam Thần theo bản năng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, khiến cô có chút không rõ.

“Anh có thể nghe thấy?”

“Nghe thấy.”

Lam Thần không giấu giếm.

Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực, có một người thế này ở bên cạnh, thật đúng là một chút riêng tư cũng không có.

Thẩm Minh Triết nghe được giọng nói của Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Mẹ đang nói chuyện với ai thế?”

“Một người đồng hành. Trước không nói chuyện này, con đột nhiên liên lạc với mẹ là có chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, tìm kiếm thiết bị thu tín hiệu.

Ngay lúc này, Lam Thần trực tiếp đi tới một chỗ, rút phích cắm điện, Thẩm Hạ Lan mới nhìn thấy thiết bị thu tín hiệu.

Thiết bị thu tín hiệu bị rút ra, rất nhanh sẽ có người phát hiện, rồi tìm đến đây, nói cách khác bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thẩm Hạ Lan cùng Lam Thần nhìn nhau một cái, rồi cả hai nhanh chóng đi về phía sau.

Thẩm Minh Triết không biết tình hình hiện tại, thấp giọng nói: “Mẹ, con đã tra được vị trí của chú Tống, hình như đang ở dưới lòng đất, để con gửi cho mẹ.”

“Chờ mẹ mở máy.”

Thẩm Hạ Lan vừa mở điện thoại ra, Thẩm Minh Triết đã gửi định vị tới.

Thẩm Hạ Lan xem qua, hơi đau đầu, đối với những thứ phức tạp này cô thấy hơi nhức óc.

Lam Thần nhìn một cái, nhíu mày nói: “Tôi biết chỗ này, cô đi cùng tôi.”

Thẩm Hạ Lan không nghi ngờ, đi sát theo Lam Thần, nói lại với Thẩm Minh Triết: “Minh Triết, ở đây có thiết bị thu tín hiệu, mẹ tắt đây.”

“Vâng ạ, mẹ cẩn thận.”

“Yêu con!”

Thẩm Hạ Lan tắt tai nghe, rồi cất đi, còn tắt cả điện thoại di động.

Bây giờ cô đã hơi tin tưởng trí nhớ của Lam Thần.

“Anh nhớ rõ định vị lúc nãy không? Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không thể dùng thiết bị điện tử nữa, chỉ biết dựa vào anh thôi.”

“Yên tâm đi, tôi biết rõ, cứ đi theo tôi là được.”

Lam Thần mang Thẩm Hạ Lan đi qua hai hành lang, thấy vị trí định vị ở phía trước, đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập.

“Cẩn thận!”

Lam Thần cầm lấy tay Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng vọt vào một căn phòng.

Cánh cửa mở ra, nhưng khi họ vào trong thì đột nhiên đóng lại, dù Thẩm Hạ Lan và Lam Thần có loay hoay thế nào cũng không mở ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK