“Không ngờ mạng của tôi khá đáng tiền đấy.”
Sau khi nói xong thì Diệp Ân Tuấn đứng dậy, sau đó đi ra bên ngoài.
“Giết đi, không có quá nhiều thông tin có tác dụng.”
Diệp Ân Tuấn lãnh khốc nói, đằng sau vang lên tiếng kêu thảm, sau đó mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Không khí bên ngoài có chút trong lành, nhưng Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy có hơi khó chịu.
Người muốn mạng của anh có quá nhiều, nhưng người biết anh tới đây không nhiều, sẽ là ai chứ?
Ba chữ Hàn Hi Thần hiện ra trong đầu của anh, nhưng lại bị anh rất nhanh áp chế xuống.
Mặt trời đã ở lưng chừng, còn không khởi hành thì có hơi muộn.
Diệp Ân Tuấn quay về phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan đã thay xong quần áo ngồi đợi rồi.
“Sao không nằm thêm lúc nữa?”
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì tâm trạng rất bình tĩnh.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi, các con đâu?”
“Chắc ở trong phòng, anh đi gọi chúng.”
“Cùng nhau đi.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy khoác tay của Diệp Ân Tuấn.
Mùi thơm thoang thoảng đó tràn ngập trong khoang mũi của Diệp Ân Tuấn, khiến anh có hơi say, có điều nghĩ tới hôm nay phải đi làm gì thì anh đã điều chỉnh lại tâm thái, mỉm cười cùng Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.
Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đã đợi ở phòng khách.
Diệp Nghê Nghê mặc váy công chúa màu trắng, bết hai bím tóc nhỏ, vô cùng xinh xắn, giống như búp bê sứ vậy.
Diệp Tranh lại mặc một bộ vest nhỏ màu đen, vẻ mặt có hơi nghiêm nghị.
“Tranh, cảm thấy ổn chưa?”
Nụ cười ngọt ngào của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Tranh có hơi ngại.
“Mẹ, lần sau chuyện như này mẹ không được đánh ngất con.”
“Yo, Tranh nhà chúng ta giận rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan trêu đùa.
Nếu như xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Diệp Tranh có hơi quẫn bách nói: “Không có, con chỉ là, chỉ là…”
Cậu bé nói mãi không ra được.
“Được rồi, thời gian không sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn kịp lúc mở miệng, làm gián đoạn sự lúng túng của bọn họ, Diệp Tranh cảm kích liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng trèo lên xe.
Khi đi qua bên cạnh Diệp Ân Tuấn, Diệp Tranh nhỏ giọng nói: “Ba, con nghĩ xong rồi, suất này con không cần, cho Minh Triết hoặc Nghê Nghê đi.”
“Con chắc chắn?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên, có điều cũng không có quá bất ngờ.
Diệp Tranh gật đầu, nói: “Con rất chắc chắn và khẳng định.
Con không cần suất này nữa.
Không làm quân y con có thể làm bác sĩ, chỉ cần y thuật của con giỏi, ở đâu cũng là một nhân tài.”.
Danh Sách Chương: