Hiện tại mẹ đang bị bệnh, ba vô cùng lo lắng, Diệp Minh Triết thì ở bên cạnh, bọn họ sẽ không có chuyện gì.
Nhưng mà Diệp Nghê Nghê chỉ có một mình, Diệp Tranh không yên lòng.
Diệp Minh Triết nhìn dáng vẻ khẩn trương của Diệp Tranh, đột nhiên lại thấp giọng hỏi: “Cậu đọc nhiều sách thuốc như thế, cậu có biết chất độc nào tự tan biến không thể giải thích được không?”
Diệp Tranh hơi bất ngờ, giữa hàng lông mày là biểu cảm nặng nề.
“Chất độc trên thế giới này không thể tự giải được, chỉ có thể tan trong máu, lắng đọng trong xương khớp.”
Nghe Diệp Tranh nói như vậy, Diệp Minh Triết lập tức lo lắng.
“Nhưng mà lúc nãy mẹ vẫn còn sốt cao không lùi, tất cả mọi người đều đang nghỉ biện pháp, lại không ngờ rằng mẹ lại hết sốt.
Không chỉ có như vậy, dì Tiêu và dì Bạch đều đã kiểm tra, nhưng mà máu lại không có bất cứ vấn đề gì.”
Diệp Minh Triết nói vô cùng chậm chạp, sắc mặt của Diệp Tranh càng trở nên âm trầm.
“Để tôi đi xem sách thuốc cái đã.”
Diệp Tranh cho rằng mình xem sách thuốc đã đủ nhiều, nhưng mà giờ phút này lại phát hiện những thứ mình học không có cách nào ứng phó với tình huống đột ngột.
“Điều tra thêm quyển sách cổ kia nữa đi.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh hơi sững sờ.
Sách cổ được lấy về từ nhà họ Trương, đã được Diệp Ân Tuấn đưa cho Tô Nam đi nghiên cứu vì cơn đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà trước khi quyển sách này được đưa ra ngoài, Diệp Minh Triết đã sao chép ra một bản rồi đưa cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh cũng định nghiên cứu sách cổ, nhưng mà ở bên trong toàn là kiểu chữ cậu bé không biết.
Quyển sách cổ này thật sự là cổ thư, dù sao thì Diệp Tranh cũng là con nít, kiểu chữ ở phía trên đối với cậu bé mà nói giống như là thiên thư.
Cho nên Diệp Tranh vẫn luôn nghiên cứu dạng chữ này, bây giờ nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, cậu bé có chút khổ sở: “Tôi xin lỗi, Minh Triết, tôi không hiểu chữ trên đó viết cái gì, tôi rất vô dụng.”
Giờ khắc này, Diệp Tranh vô cùng khó chịu và bất lực.
Lúc mà mẹ cần mình nhất, ở bên ngoài đồn rằng cậu bé là thần đồng trong giới y học, nhưng mà vào giờ khắc này cậu bé lại cảm thấy mình chẳng là cái gì hết.
Diệp Minh Triết cũng không ngờ tới là lại có tình huống như thế, không khỏi im lặng một chút, sau đó nói: “Cậu chụp sách cổ lại rồi gửi qua cho tôi đi, tôi xem một chút, xem xem mình có thể lợi dụng kỹ thuật internet để chuyển đổi sách cổ hay không.”
“Được.”
Hai mắt của Diệp Tranh đột nhiên sáng lên.
Cậu bé thế mà lại quên mất Diệp Minh Triết là một hacker.
Chắc là hacker có thể chuyển đổi kiểu chữ mà đúng không?
Diệp Tranh không biết, nhưng mà cũng ôm hy vọng thử một lần.
Quyển sách cổ đó vẫn được Diệp Tranh giữ ở bên người, bây giờ Diệp Minh Triết muốn, cậu bé liền lấy ra, dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh rồi gửi cho Diệp Minh Triết.
Lúc Diệp Minh Triết cầm điện thoại đi qua phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, bước chân không khỏi dừng lại một chút.
Cửa phòng đóng chặt, nhưng mà hình như là cậu bé nghe thấy âm thanh rên rỉ đau đớn..
Danh Sách Chương: