“Bà chủ ơi, cô đừng có suy nghĩ nhiều, chắc có lẽ là hiện tại Diệp tổng đang bận làm việc, chờ đến lúc anh ấy bận rộn qua khoảng thời gian này rồi thì nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô mà.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan không quan tâm lên tiếng nói, ai nấy đều có thể nhìn thấy được cô trả lời rất thờ ơ.
Tống Đình còn muốn nói cái gì đó, lại bị Lam Tử Thất ngăn cản lại, cô ra hiệu cho Tống Đình đi ra ngoài trước.
Lúc trong phòng chỉ còn lại Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan, cô thấp giọng hỏi: “Hạ Lan, cậu đang nghĩ cái gì vậy, mặc dù là tớ ít gặp Diệp Ân Tuấn, nhưng mà trong khoảng thời gian này anh ta đối xử với cậu vẫn rất tốt mà, tớ tin tưởng là anh ta không phải loại người như thế. Một sinh viên đại học vẫn còn chưa đến mức để anh ta làm ra chuyện khác người, chắc có lẽ là vì chuyện gì cản chân, cậu đừng suy nghĩ nhiều mà.”
Cô nhìn thấy tính trạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan thật sự rất lo lắng.
Tình trạng cơ thể của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, Bạch Tử Đồng đã từng nói là cô không thể quá sầu lo, bây giờ bởi vì chút chuyện này mà lại để cho Thẩm Hạ Lan phải suy nghĩ quá mức, cô thật sự sợ là Thẩm Hạ Lan sẽ không tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.
“Tớ không sao đâu mà, tớ cũng tin tưởng Diệp Ân Tuấn không phải là người như vậy, năm năm qua anh ấy muốn phụ nữ như thế nào mà không có? Huống hồ gì ở vị trí của anh ấy, nếu như anh ấy thật sự muốn một người phụ nữ, không cần lên tiếng thì cũng sẽ có vô số phụ nữ tranh nhau chen lấn bò lên trên giường của anh ấy, trong thời gian năm năm anh ấy không có bất cứ chuyện xấu gì, ngày hôm nay của năm năm sau tớ cũng không tin là anh ấy sẽ vì một cô sinh viên đại học mà bỏ nhà bỏ con.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cuối cùng Lam Tử Thất cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
“Cậu có thể nghĩ như vậy không có gì tốt hơn nữa, cho nên chắc chắn là anh ta đã ra nước ngoài làm việc rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều nha.”
“Anh ấy không có ra nước ngoài, hoặc là nói anh ấy ra nước ngoài nhưng mà không phải vì chuyện của công ty, Diệp Ân Tuấn đang có chuyện gì đó giấu diếm tớ.”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan là giọng chắc chắn.
Cô không phải là đồ ngốc, hành vi hiện tại của Diệp Ân Tuấn rất kỳ quái, hơn nữa nếu như ngay cả Diệp Nam Phương cũng không thể liên lạc được với Diệp Ân Tuấn, như vậy thì chính là anh cố ý muốn tránh những người này.
Tại sao lại muốn trốn tránh mọi người vậy chứ?
Cái này không có đạo lý, không có lý do.
Thẩm Hạ Lan không thể suy nghĩ ra cái gì.
Đúng lúc này, Bạch Tử Đồng quay lại.
“Sao vậy, sao đột nhiên lại yên tĩnh như thế?”
Bạch Tử Đồng vừa bước vào phòng đã phát hiện bầu không khí không đúng.
Lam Tử Thất muốn nói cái gì đó, Thẩm Hạ Lan lại mở miệng trước.
“Không có chuyện gì đâu? Cái cô Lam Tử Thất này thấy sắc quên bạn, bởi vì tôi trách móc Tống Đình vài câu mà đang giận dỗi với tôi đây này.”
Lam Tử Thất nghe vậy, khóe miệng lại có rút thêm mấy lần.
Cô ấy lại trở thành bia đỡ đạn của cô nữa rồi!
Cô vô tội mà!
Lam Tử Thất dùng ánh mắt ai óan nhìn Thẩm Hạ Lan mà Thẩm Hạ Lan lại không thèm quan tâm.
Bạch Tử Đồng nghe thấy cô nói như vậy, không khỏi cười nói: “Cô cũng thật tình, hiện tại Lam Tử Thất và Tống Đình đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, cô lại trách cứ Tống Đình ở trước mặt của người ta, chắc chắn là Lam Tử Thất sẽ tức giận. Ôi chao, nước đã truyền xong rồi, sao lại không chịu đóng lại?”
Cô đột nhiên phát hiện nước truyền cho Thẩm Hạ Lan đã sớm không còn nữa rồi.
Lam Tử Thất vừa nhìn qua, bị dọa đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi.
“Lúc nãy cứ lo nói chuyện không nhìn nước, thật sự xin lỗi nha, bây giờ không có chuyện gì đó chứ?”
Lam Tử Thất cảm thấy tự thách.
Thẩm Hạ Lan lại không quan trọng, trực tiếp rút cây kim ra làm cho mu bàn tay xuất hiện máu tươi.
“Cậu bị điên rồi hả, cậu làm cái gì đó?”
Lam Tử Thất vội vàng dùng bông gòn che kín mu bàn tay của cô lại.
Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm mà nói: “Không có chuyện gì đâu, tớ cảm thấy là thân thể đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Bạch Tử Đồng thấy cô như thế này không khỏi nhíu mày.
“Hạ Lan, cô không thể như thế này được, tình huống sức khỏe của cô không tốt cho lắm, bây giờ bị chảy một lượng máu quá nhiều, cần phải truyền thêm một bình thuốc cầm máu giảm nhiệt mới được. Cho dù có tác dụng, Lam Tử Thất giận cô thì cũng không thể lấy thân thể của mình ra để đùa giỡn được có biết chưa?”
“Đúng rồi đó, cậu làm cái gì vậy chứ?”
Lam Tử Thất tức muốn chết, vành mắt lại hơi đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan thấy cô như thế này, không khỏi thở dài một tiếng rồi nói: “Tớ thật sự cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, hãy nghe lời của tôi đi, ngoan ngoãn nằm yên xuống, để tôi tiếp tục ghim kim cho cô, chuyện này không thể thương lượng được.”
Bây giờ Bạch Tử Đồng có hơi nghiêm khắc một chút.
Thẩm Hạ Lan không có cách nào khác, đành phải nằm ở trên giường.
Bạch Tử Đồng lại khử trùng một cây kim cho cô, không bao lâu sau liền treo một bình lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, đột nhiên lại hỏi: “Tử Đồng, cô là viện trưởng của bệnh viện quân khu, bình thường chắc chắn là bận rất nhiều việc?”
“Cũng được, Tô Nam nhà tôi rất yêu thương tôi, có rất nhiều chuyện và phẫu thuật đều do anh ấy cướp làm, tôi tương đối nhàn rỗi, nói thật thì treo nghề bấy lâu nay, hai năm gần đây bệnh viện đều là do Tô Nam quản lý, sao vậy?”
Bạch Tử Đồng cười nhạt nói.
Thẩm Hạ Lan cũng cười một tiếng rồi nói: “Anh Tô đúng là thương yêu cô quá.”
“Vợ của nhà mình mà có ai không thương đâu chứ? Diệp tổng nhà của cô không yêu cô à? Tôi nghe Tô Nam nói là Diệp tổng vì cô mà cái gì cũng dám làm đó.”
“Cách đây không lâu, anh Tô với Diệp Ân Tuấn đã từng đi đến câu lạc bộ Hoàng Quan, cô có biết chuyện này không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Bạch Tử Đồng hơi bất ngờ.
“Tôi không biết, nhưng mà mấy người anh em bọn họ thường tụ tập ở câu lạc bộ Hoàng Quan, chuyện này thì tôi có biết. Sao vậy, Tô Nam lại đi nữa, một lát nữa để tôi đi tìm anh ấy, gần đây sức khỏe của anh ấy không tốt cho lắm, không thể uống rượu được, anh ấy đến câu lạc bộ thì chắc chắn đã lén uống rồi. Cái người này thật là, tôi vừa không nhìn thì lại làm chuyện lung tung.”
Bạch Tử Đồng nói vô cùng thờ ơ.
Thẩm Hạ Lan không có cách nào nhìn ra được bất cứ sơ hở nào ở trên mặt của cô ta.
Hoặc là do thủ đoạn diễn kịch của Bạch Tử Đồng rất cao, hoặc là do cô không biết rõ tình hình.
Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi, tùy nói: “Tôi có hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Ngủ đi, tôi ở đây, có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi tôi là được rồi.”
Bạch Tử Đồng cũng không nói cái gì.
Lam Tử Thất nhìn cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình không thể nào hòa nhập vào cuộc đối thoại của bọn họ.
Rõ ràng là Thẩm Hạ Lan đang nghi ngờ Tô Nam biết cái gì đó, nếu như là cô thì cô chắc chắn sẽ trực tiếp hỏi Bạch Tử Đồng vấn đề này. Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại quanh co cả buổi trời, Bạch Tử Đồng cũng đang đánh thái cực, phương thức ở chung như thế này làm cho Lam Tử Thất cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Để tớ đi ra ngoài xem Tống Đình nhà tớ cái đã, bị Hạ Lan phê bình túi bụi, tớ cũng phải đi an ủi một chút chứ.”
Lam Tử Thất tìm cớ đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Lam Tử Thất, Tống Đình có chút lo lắng mà hỏi: “Rốt cuộc là ngày hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”
“Rốt cuộc là Diệp tổng của các anh xảy ra chuyện gì vậy hả? Em cũng cảm thấy không bình thường rồi đó, anh ta không gọi điện thoại cho Hạ Lan mà lại gọi điện thoại cho em, hơn nữa em cũng đã nói là sức khỏe của Hạ Lan không tốt, nhưng mà anh ta vẫn không có nói là sẽ trở về ngay lập tức. Tống Đình, anh thành thật nói với em đi, anh thật sự không biết Diệp Ân Tuấn đi đâu à?”
“Anh thật sự không biết mà.”
Tống Đình chỉ thiếu giơ tay lên thề thốt.
“Bây giờ Diệp tổng ra nước ngoài làm cho anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh biết là sau khi anh ấy đến câu lạc bộ Hoàng Quan thì có hẹn với anh Tô, sau đó hai người rời khỏi, sau đó Diệp tổng lại nói với anh là anh ấy muốn ra nước ngoài, tất cả những chuyện ở trong nhà đều kêu anh xử lý cho tốt, những chuyện khác không nói gì hết. Anh còn nói nếu không thì để anh ra nước ngoài thay Diệp tổng cho, nhưng mà Diệp tổng nói là truyện này chỉ có thể tự anh ấy đi làm.”
Tống Đình nhớ lại lời mà Diệp Ân Tuấn đã nói với anh ta, không khỏi nói: “À đúng rồi, hình như là lúc đó anh nghe thấy giọng nói của anh Tô, chắc là Diệp tổng với anh Tô ở cùng một chỗ.”
“Nói cách khác thì Diệp Ân Tuấn đi đâu, Tô Nam là người biết đúng không?”
Lam Tử Thất kịp thời bắt lấy trọng điểm.
Tống Đình nhìn cô, bất an hỏi: “Em muốn làm cái gì?”
“Hiện tại sức khỏe của Hạ Lan thật sự không tốt, mặc dù là bác sĩ Bạch không nói gì nhưng mà em có thể nhìn ra được bác sĩ Bạch rất căng thẳng, em không rõ là thân thể của Hạ Lan xảy ra vấn đề gì, hiện tại bộ dạng yếu ớt của cậu ấy làm cho người ta phải thấy đau lòng. Mặc kệ bây giờ Diệp Ân Tuấn đang ở đâu, em cũng phải muốn tìm được anh ta rồi kéo về bên cạnh Hạ Lan.”
Lời nói của Lam Tử Thất làm Tống Đình cảm thấy có chút do dự.
“Cho dù có đi tìm anh Tô thì anh Tô cũng sẽ không nói cho em biết vị trí của Diệp tổng đâu?”
“Vậy phải làm sao bây giờ đây?”
“Vẫn nên để anh đi.”
Tống Đình nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Lam Tử Thất, không khỏi thở dài nói.
“Anh có thể biết được Diệp Ân Tuấn đang ở đâu từ trong miệng của Tô Nam hả?”
“Cũng không chắc, nhưng mà chắc có thể là biết được cái gì đó, em cứ ở đây bầu bạn với bà chủ đi, nếu như có thể thì em xem xem sức khỏe của bà chủ rốt cuộc là bị cái gì, anh nghĩ Diệp tổng quan tâm đến thân thể của bà chủ như thế, nhất định sẽ trở về sớm mà.”
Nghe thấy Tống Đình nói như vậy, Lam Tử Thất nhẹ gật đầu.
“Được rồi, anh cẩn thận một chút, có bất cứ tin tức gì thì nhất định phải nói cho em biết, em biết mối quan hệ của anh với Diệp Ân Tuấn rất tốt, nhưng mà em cũng không thể trơ mắt nhìn Hạ Lan đau lòng khổ sở. Nếu như anh ta thật sự làm chuyện gì có lỗi với Hạ Lan, em nhất định sẽ không tha cho anh ta.”
“Biết rồi, Diệp tổng sẽ không đâu, yên tâm đi.”
Tống Đình thích dáng vẻ vì bạn bè mà không tiếc mạng sống của Lam Tử Thất, trong đôi mắt của anh ta lướt qua một tia dịu dàng, nhìn làm cho Lam Tử Thất vội vàng thu hồi móng vuốt của mình, ho khan một tiếng rồi nói: “Em đi vào trước đây.”
“Được rồi, lúc trở về sẽ mang quả óc chó mà em thích ăn.”
Lời nói của Tống Đình làm sắc mặt của Lam Tử Thất có hơi ửng đỏ.
“Ai nói với anh chuyện này chứ, nhanh chóng đi về đi.”
Nói xong, cô vội vàng xoay người lại đi vào trong phòng của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên.
Tống Đình thấy cô như thế này, cười cười trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Bạch Tử Đồng đã rút kim tiêm ra rồi, mà cô cũng cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn khá nhiều, máu ở phía dưới cũng không còn mãnh liệt nữa.
“Cảm ơn cô nha Tử Đồng.”
“Không có gì đâu, ở đây có thuốc tiêu viêm, một ngày uống ba lần, chú ý nhớ uống đó, ngày mai tôi lại đến đây xem tình huống của cô, cô phải nghỉ ngơi cho thật nhiều, đừng có đi lại nhiều có biết chưa?”
Bạch Tử Đồng cẩn thận dặn dò, Thẩm Hạ Lan gật đầu đồng ý.
Lam Tử Thất tiễn Bạch Tử Đồng ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Bạch, có phải là thân thể của Hạ Lan đã xảy ra vấn đề gì rồi không? Thật sự chỉ là di chứng sau khi sinh non hả?”
“Đúng vậy, cơ thể quá yếu, sau đó bị lây nhiễm một chút vi khuẩn, dẫn đến lượng máu chảy tương đối lớn. Yên tâm đi, điều dưỡng cho thật tốt là sẽ không có chuyện gì nữa.”
Bạch Tử Đồng nói như vậy, Lam Tử Thất có hơi yên lòng.
“Vậy thì được rồi, vất vả cho cô quá.”
“Không có gì đâu, nhớ kỹ là phải kêu cô ấy uống thuốc đó.”
“Được.”
Lam Tử Thất tiễn Bạch Tử Đồng đi, trong lúc đó mẹ Thẩm đang không ngừng khuyên Bạch Tử Đồng ở lại ăn cơm, nhưng mà Bạch Tử Đồng không có đồng ý.
Sau khi Lam Tử Thất tiễn Bạch Tử Đồng đi, dự định trở về, Tống Đình vội vàng chạy tới.
“Không xong rồi, nhà họ Diệp xảy ra chuyện rồi.”