“Tôi vẫn cho là nên gọi Tô Nam đi, không, gọi cho Bạch Tử Đồng, kêu cô ta đến đây khám cho cô”
Đang nói chuyện, Tống Dật Hiên vội vàng lấy điện thoại ra, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản lại.
“Đừng mà, tôi không sao đâu.”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có chút bối rối.
Tống Dật Hiên là một người thông minh, đương nhiên có thể đoán được Thẩm Hạ Lan đang lo lắng cái gì, đến nhà tổ nhà họ Tống với anh ta lại bị người khác nhìn thấy như vậy, nói thì dễ mà nghe thì khó.
Nhưng mà Tống Dật Hiên cũng bất chấp.
Anh ta trực tiếp cất điện thoại di động đi, sau đó xoay người lại ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên đi vào trong phòng khách đối diện.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, lập tức vùng vẫy.
“Tống Dật Hiên anh thả tôi xuống!”
“Đi đến phòng thì đương nhiên tôi sẽ thả cô xuống”
Tống Dật Hiên vô cùng ngang ngược.
Thẩm Hạ Lan dãy dụa không được chỉ có thể tùy ý anh, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, bên tai vẫn có thể nghe thấy được tiếng tim đập mạnh mẽ của Tống Dật Hiên như cũ, một tiếng một tiếng vô cùng nhanh.
Đối với Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên lại im lặng, Tống Dật Hiên có chút bất ngờ, anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy cô đang nhắm mắt, lông mi thật dài run lên một cái, phối hợp với gương mặt tái nhợt mang đến cho người ta một loại cảm giác cảnh đẹp khi bị bệnh.
Anh ta đột nhiên có một loại khát vọng muốn ôm người phụ nữ này vào trong ngực cả một đời cũng không tiếp tục buông tay nữa, loại suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt, đến mức anh ta không tự chủ được mà cúi xuống muốn hôn Thẩm Hạ Lan ở trong ngực.
Trong lúc anh ta sắp đến gần gương mặt của Thẩm Hạ Lan, một tiếng ho khan đánh gãy Tống Dật Hiên đang mơ màng, cũng làm cho anh ta khôi phục lại bình thường trong nháy mắt.
Anh ta đang làm cái gì vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan tin tưởng anh ta như vậy, tín nhiệm anh ta như vậy, nhưng mà anh ta thiếu chút nữa đã làm chuyện đồi bại với cô.
Trên mặt của Tống Dật Hiên nóng như lửa đốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía người vừa mới ho.
khan, lại là Tống Hải Đình, ông cụ Tống.
Ánh mắt của Tống Hải Đình gần như là muốn nuốt Tống Dật Hiên, nhưng mà có vẻ như đang đố ky.
cái gì đó, chỉ là nhìn chăm chằm vào nhưng không lên tiếng, hình như là sợ Thẩm Hạ Lan xấu hổ.
Tống Dật Hiên giống như là một đứa nhỏ phạm sai lầm bị người ta bắt tại trận, hết sức khó xử nhưng mà cũng cứng đầu nghiêng đầu làm bộ như là tất cả mọi chuyện không xảy ra, anh ta lại ôm Thẩm Hạ Lan rời khỏi ánh mắt của Tống Hải Đình.
Thẩm Hạ Lan âm thầm thở dài một hơi.
Lúc nãy Tống Dật Hiên làm gì với cô, cô biết rất rõ ràng, thậm chí cô cũng đã nằm chặt nắm đấm rồi, dự định nếu như Tống Dật Hiên thật sự hôn cô thì cô sẽ cho anh ta một đấm, cuối cùng cũng không phát sinh ra chuyện làm cho người ta lúng túng.
Mặc dù là trong lòng của cô rất phức tạp, cô biết là mình không thể ở lại đây, dù là bản thân mình có cần sự trợ giúp của Tống Dật Hiên hay là không, dựa vào tình cảm của Tống Dật Hiên đối với cô, cô thật sự không thích hợp ở cùng một chỗ với anh ta.
Tống Dật Hiên ôm Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng dành cho khách, giống như là có hơi không tự nhiên, anh ta ho một tiếng rồi nói: “Cô nghỉ ngơi trước.
đi, tôi đi gọi điện thoại cho Bạch Tử Đồng đến đây”
Lần này Thẩm Hạ Lan không từ chối.
Bạch Tử Đồng là vợ của Tô Nam, là bác sĩ chữa trị cho mình, là phụ nữ, có lẽ là cô có thể mượn Bạch Tử Đồng để rời khỏi nơi này.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, cũng không mở mắt ra, giống như là rất mệt mỏi. Nhưng mà Tống Dật Hiên biết răng cô chỉ là không muốn để hai người phải xấu hổ mà thôi.
Đột nhiên Tống Dật Hiên lại có chút ảo não.
Tại sao mình lại không kiềm chế được mà thiếu chút nữa làm ra loại chuyện đó cơ chứ?
Không phải là đã nói có thích Thẩm Hạ Lan hay không chính là chuyện của anh ta rồi à? Không phải là đã nói sẽ không bắt buộc Thẩm Hạ Lan phải thay đổi thái độ hay là tình cảm đối với anh ta rồi à? Tại sao.
thiếu chút nữa không thể khống chế được mình vậy?
Tống Dật Hiên gần như là chạy trối chết.
Thẩm Hạ Lan nhìn qua cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tình huống hiện tại đã hỗn loạn lắm rồi, cô thật sự không có sức lực để xử lý chuyện tình cảm của Tống Dật Hiên, huống hồ gì lời cũng đã nói rõ ràng, cô chỉ là sợ tạm thời không thể có tiếp xúc quá nhiều với Tống Dật Hiên.
Vân cho răng tình cảm Tống Dật Hiên đối với mình chỉ là nhất thời, dựa vào tính cách phóng khoáng của Tống Dật Hiên sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thoáng hơn, không ngờ đến là anh ta lại dùng tình cảm sâu đậm như thế.
Cô có thể hiểu được ánh mắt của Tống Dật Hiên nhìn cô, nó giống nhau như đúc so với ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn cô.
Thẩm Hạ Lan lại thở dài một hơi, trong đầu hiện ra bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.
Rốt cuộc là anh như thế nào rồi?
Cô lại gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn lần nữa, vẫn không có bất cứ tin tức gì, loại chờ đợi không có tin tức giày vò làm cho Thẩm Hạ Lan vô cùng thấp thỏm, nếu như có thể cô thật sự rất muốn thuận theo dấu chân của Diệp Ân Tuấn mà đi tìm xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô cũng biết rằng chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là Thẩm Nghê Nghê và bà cụ Diệp có thể an toàn.
Nếu như suy đoán của bọn họ là sự thật, bản thân của Diệp Nam Phương có vấn đề, vậy thì mặc kệ là Thẩm Nghê Nghê hay là bà cụ Diệp, chỉ sợ đều sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan sinh ra lo lắng.
Không bao lâu, Bạch Tử Đồng liền chạy tới, mặc dù là cô không hiểu lắm tại sao Thẩm Hạ Lan lại xuất hiện ở nhà tổ nhà họ Tống, nhưng mà cô ta cũng không nhiều lời. Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, lông mày của cô ta hơi nhíu lại.
“Có phải là gần đây cô lại không nghe lời không hả? Có uống thuốc đúng hạn không?”
Bạch Tử Đồng nhanh chóng làm kiểm tra cho.
Thẩm Hạ Lan, lên tiếng hỏi.
Thẩm Hạ Lan biết mình không phải là một bệnh nhân nghe lời, cũng biết là bác sĩ không thích nhất người bệnh giống như cô, nhưng mà cô lại bất đắc dĩ nói: “Không để ý cho lắm”
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn so với sức khỏe của cô nữa hả? Thẩm Hạ Lan, nếu như cô còn muốn ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn lâu dài, còn muốn để cho con cái của cô vui vẻ lớn lên, cô phải nghe lời của tôi, nếu không thì không có ai cứu được cô hết. Bác sỹ cũng là con người, không phải là thần tiên, không phải là bệnh gì cũng có thể cải tử hồi sinh”
Bạch Tử Đồng ít nhiều gì cũng có chút tức giận.
Thẩm Hạ Lan biết là cô ta lo lắng cho mình, nhưng mà lại thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn lại mất tích rồi”
“Cái gì?”
Bạch Tử Đồng giật mình.
Thẩm Hạ Lan cũng không giấu giếm cô ta, nói mọi chuyện cho Bạch Tử Đồng nghe.
“Tại sao lại có thể như vậy? Diệp Nam Phương muốn làm cái gì, dù sao thì anh Diệp cũng là anh trai ruột của anh ta mà, tại sao anh ta lại có thể làm ra chuyện như vậy với cô với con kia chứ?”
Liên quan đến nghi ngờ đối với Diệp Nam Phương bởi vì không có bất cứ chứng cứ nào, cho nên Thẩm Hạ Lan không nói ra, nghe thấy Bạch Tử Đồng hỏi như vậy, cô cười khổ lên tiếng nói: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc đây là có chuyện gì, hiện tại người mà tôi lo lắng nhất không phải là Ân Tuấn, có lẽ là anh ấy gặp.
chuyện gì cho nên tạm thời không thể thoát thân được.
Nhưng mà tôi đã phái Dương Tân đến đó rồi, dựa vào.
thân thủ của Ân Tuấn, kiểu gì cũng sẽ đợi đến lúc Dương Tân đến, cho dù hai người đều gặp nguy hiểm thì bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp thôi, tôi có lòng tin với Ân Tuấn. Điều mà tôi lo lắng trước mắt đó chính là Nghê Nghệ, Diệp Tranh, cùng với mẹ chồng”
“Gô lo lẳng có làm được cái gì không hả? Cô còn giày vò phá hỏng thân thể mình bao lâu nữa đây?
Thẩm Hạ Lan, cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bây giờ cô chính là đang tranh thời gian với thần chết, cô tranh được thì cô có thể sống, không tranh nổi thì coi như cô nói tạm biệt”
Sao Thẩm Hạ Lan có thể không hiểu lời nói của Bạch Tử Đồng cơ chứ, nếu như có lựa chọn khác ai mà đồng ý lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa? Ai mà không muốn chữa bệnh cho thật khỏe ở cùng với người mình yêu, hưởng một cuộc sống vui vẻ với những đứa con đáng yêu của mình, nhưng mà hiện tại cô thật sự không có cách nào bình tĩnh mà dưỡng bệnh, bởi vì mỗi một người mà cô quan tâm đều đang gặp nguy hiểm.
Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa, loại im lặng này lại làm Bạch Tử Đồng càng tức giận thêm “Cô gái bướng bỉnh nữa đi, nếu như sau này thật sự có một ngày như vậy, tôi nói với cô tôi sẽ không quan tâm con cái của cô nữa đâu”
Thẩm Hạ Lan chỉ cười cười.
€ô biết rất rõ cách làm người của Bạch Tử Đồng.
“Bạch Tử Đồng, cảm ơn cô”
“Đừng có tìm tôi nói mấy lời này, tôi không nhận nổi”
Bạch Tử Đồng nhanh chóng truyền một bình nước cho Thẩm Hạ Lan, nói chuyện với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bây giờ sức khỏe của cô không thể chịu được sự kích thích của chất kháng sinh, rốt cuộc là có biết hay không vậy hả? Đừng để đến lúc Diệp Ân Tuấn trở về, Nghê Nghê trở về thì cô đã sụp đổ rồi, nếu như cô còn không nghe lời thì tôi sẽ nói cho Minh Triết nghe, để con trai của cô quản thúc cô”
“Đừng mà, đừng có nói chuyện này cho Minh Triết biết. Minh Triết vừa mới trải qua một chuyện mạo.
hiểm như thế, nói thật thì mặc dù đứa bé này trưởng thành sớm nhưng mà thật sự cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, bây giờ thắng bé có thể có cô và Tô Nam chăm sóc, tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều. Cho dù tôi có chuyện gì bất trắc, tôi cũng không lo lắng Minh Triết rơi vào trong tay của người xấu, tôi tin tưởng vào mối quan hệ của Tô Nam và Ân Tuấn, nhất định sẽ chăm sóc cho Minh Triết thật tốt mà, có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Bạch Tử Đồng, ánh mắt khát vọng đó làm cho Bạch Tử Đồng thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.
“Đừng nói nữa, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cho cô”
“Tôi biết là cô đối với tôi rất tốt”
Thẩm Hạ Lan cầm lấy tay của Bạch Tử Đồng.
Tay của cô có hơi lạnh, làm cho Bạch Tử Đồng càng khó chịu hơn nữa.
“Minh Triết như thế nào rồi, cảm xúc có ổn định không thế?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất thẹn với đứa bé này.
Bạch Tử Đồng thấp giọng nói: “Mọi chuyện của Minh Triết đều tốt, trước mắt có Diệp Thanh chơi cùng, cũng coi như cảm xúc đã ổn định rồi, chính là cứ luôn sốt ruột muốn xuất viện”
“Diệp Thanh là cô bé không biết nói chuyện ấy à”
Thẩm Hạ Lan vẫn rất có ấn tượng đối với Diệp Thanh.
Bạch Tử Đồng nhẹ gật đầu, rốt cuộc cũng đã cười “Đúng vậy, là một bé gái rất ngoan, đáng tiếc là không thể nói chuyện được, tôi với Tô Nam đã từng kiểm tra cho cô bé rồi, bị khiếm khuyết theo thời gian, thật là quá ghê tởm. Hơn nữa Diệp Thanh cũng không có người nhà, người chị gái duy nhất cũng đã bị bán đi, đến nay tung tích không rõ ràng. Cô cũng biết tôi với Tô Nam không có con cái, chúng tôi dự định nhận nuôi Diệp Thanh làm con gái của chúng tôi.
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, lập tức cười nói: “Chúc mừng hai người nha”
“Sau này chúng tôi sẽ chính thức mở tiệc ăn mừng, chính thức nhận Diệp Thanh vào nhà, Tô Nam nói là sẽ không sửa họ cho đứa bé, ba mẹ và đứa bé có duyên phận với nhau, không phải là một cái họ thì có thể thay đổi được. Chúng tôi sẽ cho cô bé tất cả tình yêu thương để cho sau này đứa bé có thể khỏe mạnh lớn lên, quan hệ của cô bé với Minh Triết rất tốt, cũng có thể thường xuyên đến chơi, nếu như gần đây.
cô không tiện, tôi có thể đón Minh Triết về nhà chúng tôi ở cùng với Diệp Thanh. Tôi biết là cô lo lắng cái gì, lo lắng là Minh Triết biết tình hình hiện tại của Nghê Nghệ, biết tình hình hiện tại của nhà họ Diệp, biết sau khi Diệp Ân Tuấn mất tích thì sẽ trở nên nóng nảy. Cô yên tâm đi, tôi sẽ lấy lý do Diệp Thanh đến một hoàn cảnh mới một gia đình mới mà không quen, kêu cậu bé ở đó thêm mấy ngày”
“Cảm ơn cô nha Tử Đồng”
Thấy Bạch Tử Đồng đã sắp xếp tất cả mọi chuyện xong xuôi, Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm kích.
“Thẩm Hạ Lan, cô đừng cho rằng tôi muốn nuôi con trai cho cô, hiện tại tôi là người đã có con gái, tôi cũng mặc kệ con của cô đó, có nghe hay không hả? Cô mau xử lý tốt những chuyện bên người cô đi, trở về đón Minh Triết, đừng để thằng nhóc thối kia tranh giành Diệp Thanh của hai vợ chồng chúng t Mặc dù Bạch Tử Đồng nói như vậy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết rằng cô ta đang quan tâm tới mình.
Cô cười vui vẻ, đang muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên lại vang lên.