Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 831: THẰNG NHÓC NÀY MUỐN GIẾT ÔNG À

Mọi người xung quanh thoáng sửng sốt.

Khu quân nhân là một nơi như thế nào chứ?

Đó đâu phải là nơi mà những người bình thường có thể tùy tiện ra vào.

Ai đi vào cũng phải thông qua kiểm tra và đăng kí.

Vậy mà Diệp Ân Tuấn lại bảo họ chạy xe vào luôn, làm mọi người cứ tưởng lỗ tai mình có vấn đề hay sao.

“Chủ tịch Diệp, anh nói là chạy thẳng vào khu quân nhân luôn sao? Anh chắc chứ? Đây là khu quân nhân đó! Coi chừng ồn ào lên báo chí là phiền lắm đấy!”

Một người lên tiếng nói, giọng lộ rõ sự bất an.

Diệp Ân Tuấn cười khẩy một tiếng rồi nói: “Báo chí? Tôi đang trông được lên tiêu đề đây! Khu quân nhân thì sao? Khu quân nhân là sẽ có quyền giam lỏng vợ tôi sao? Tôi cố tình muốn cho chính quyền thấy đấy, rốt cuộc là ai cho bọn họ cái quyền được ỷ thế hiếp người như vậy?”

Nói rồi anh lái xe đi ngay.

Những người còn lại dáo dác nhìn nhau.

Ai ỷ thế hiếp người?

Trông Diệp Ân Tuấn lúc này cứ như đang muốn đi gây sự vậy, dáng vẻ lưu manh thổ phỉ của anh thật sự khiến bọ họ cảm thấy có hơi bất an.

“Anh Hoa, chúng ta…”

“Cứ nghe theo chủ tịch Diệp đi, dù sao thì cũng ta cũng là lính của chủ tịch. Đừng quan tâm chuyện họ có thù hằn gì với nhau, chúng ta chỉ việc nghe theo là được rồi.”

Người được gọi là anh Hoa kia lên tiếng cắt ngang câu hỏi của người nọ, sau đó cũng chạy theo sau xe của Diệp Ân Tuấn.

Hai mươi mấy chiếc BMW chạy thẳng đến trước cổng khu quân nhân.

Bảo vệ thấy cảnh này thì thoáng ngây người rồi vội bước lên cản lại.

“Chủ tịch Diệp, xin hãy trình giấy xác nhận ra, đây là…”

“Cút!”

Khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn âm u đến sợ, anh không dừng lại mà tông vỡ rào chắn rồi chạy thẳng vào bên trong.

Bảo vệ chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy, luống cuống lùi về sau rồi ngã bệt xuống đất, nếu cậu ta lui lại muộn một chút thì chắc xe của Diệp Ân Tuấn đã tông thẳng vào người cậu rồi.

Còn chưa kịp đứng dậy thì cậu ta lại thấy từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau chạy vào bên trong, không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Người bảo vệ vô cùng sợ hãi.

Hôm nay là ngày trực của cậu ta, để xảy ra chuyện như vậy thì toi thật rồi.

Cậu ta vội đứng lên gọi điện báo cho cấp trên và kéo còi cảnh báo.

Trong thoáng chốc tiếng còi đã vang lên khắp khu dân cư, đội quân sự và cảnh sát cũng đã có mặt.

Tất nhiên chuyện lớn như vậy đã dẫn dụ rất nhiều các phóng viên săn tin nhạy bén mò đến.

Chuyện Diệp Ân Tuấn dẫn theo hơn hai mươi chiếc xe xông thẳng vào khu quân nhân lan truyền trên mạng một cách nhanh chóng.

“Ông chủ, không ổn rồi, chủ tịch Diệp dẫn theo hơn hai mươi chiếc xe chạy về phía chúng ta.’ Có người nhanh chân chạy đến báo tin cho ông cụ Tiêu.

Phòng của Thẩm Hạ Lan đang mở cửa sổ, vậy nên cô nghe rõ mồn một những lời người kia nói, Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Diệp Ân Tuấn xông vào khu quân nhân?

Sao lại như vậy được?

Chính anh cũng từng là quân nhân, sao có thể không biết quy tắc của khu quân nhân được.

Thẩm Hạ Lan đã từng nghĩ có lẽ Diệp Ân Tuấn sẽ làm giấy đăng ký, và hẳn ông cụ Tiêu sẽ làm khó anh, nhưng dù thế nào thì cô cũng chẳng ngờ được rằng anh sẽ làm nhưng việc nông nổi như vậy.

Ông cụ Tiêu ngây ra một thoáng rồi bật cười ha ha.

“Thằng nhóc này! Đi! Từ đó đến giờ chưa từng có ai dám xông vào khu quân nhân như vậy đâu, cậu ta không sợ sẽ phải ăn mấy viên kẹo đồng à?”

Những lời ông cụ Tiêu nói khiến Thẩm Hạ Lan bỗng thấy vô cùng căng thẳng.

Cô vội mở cửa phòng chạy ra.

“Ông ngoại! Ông không thể làm thế với anh ấy!”

“Quay về phòng đi! Con là tù nhân, từ giờ trở đi con phải biết thân biết phận của mình, đừng quên chuyện ông đã nói với con.”

Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan rồi lắc đầu, sau đó ông sai người đứng gác trước cửa phòng và đưa cô vào trong.

Khương Hiểu cũng được đưa đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

“Cô chủ, tôi nghe nói chủ tịch Diệp…”

“Khoan đừng nói chuyện.”

Lòng Thẩm Hạ Lan rối như tơ vò.

Sao bây giờ Diệp Ân Tuấn lại liều như vậy chứ? Không biết có gây ra chuyện gì lớn không?

Cô muốn ra ngoài xem Diệp Ân Tuấn và ông cụ Tiêu sẽ làm gì hay nói gì với nhau, nhưng cửa phòng đang có người đứng gác, cô không thể đi ra được.

“Cô chủ, cô làm gì vậy?”

Khương Hiếu thấy Thẩm Hạ Lan định leo xuống từ cửa sổ thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.

“Cô chủ à, đừng làm thế mà, phải cẩn thận với cơ thể của mình chứ. Cô hãy nghe tôi nói đi, chủ tịch Diệp đã đến đây rồi, tôi tin rằng dù có ra sao thì anh ấy có thể cứu chúng ta ra ngoài thôi. Cô hãy bình tĩnh đã!”

Khương Hiểu vội túm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan, nhất quyết không chịu buông ra.

Thẩm Hạ Lan sốt ruột nói: “Tôi ra ngoài nghe thử xem hai người đó nói gì thôi.”

“Dù họ có nói gì thì cô cũng đâu làm gì được đâu. Cô chủ à, cô nghe tôi nói đi, chúng ta cứ chờ ở đây là được rồi, chủ tịch Diệp là người biết suy nghĩ, anh ấy biết mình nên làm gì và không nên làm gì mà. Chẳng lẽ cô không tin chồng của mình sao?”

Nghe thấy Khương Hiểu nói vậy, Thẩm Hạ Lan chợt ngây ra.

Đúng vậy.

Diệp Ân Tuấn là chồng cô mà, lẽ nào cô lại không hiểu anh ấy?

Nhưng vì quá hiểu nên cô mới lo lắng như vậy.

Cô sợ Diệp Ân Tuấn sẽ thật sự đánh nhau với ông cụ Tiêu.

Nói gì thì nói, cô chẳng mong thấy cảnh ai trong hai người họ bị thương cả.

Nhưng mà Khương Hiểu nói cũng phải, cô có thể làm gì được chứ?

Bây giờ cô chỉ là một kẻ đang bị giam cầm, chẳng thể làm gì được.

Thẩm Hạ Lan dần bình tĩnh lại.

Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa thì vội vàng rót cho cô một ly nước, sau đó an ủi cô: “Cô chủ à, cô cứ yên tâm đi, chắc chắn chủ tịch sẽ đưa chúng ta về nhà thôi.”

Thẩm Hạ Lan không lo rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không thể cứu cô ra, huống gì đây chỉ là kế hoạch của ông cụ Tiêu mà thôi, chẳng qua là cô thấy có đôi chút bất an, cũng không rõ vì đâu, chỉ biết trong lòng mình cứ thấp thỏm.

Diệp Ân Tuấn nghênh ngang chạy thẳng đến nhà của ông cụ Tiêu.

Chỗ này hiện đã có cảnh sát vũ trang cầm súng đứng đợi từ trước.

Diệp Ân Tuấn chẳng hề đoái hoài gì tới bọn họ.

“Tôi muốn gặp ông cụ Tiêu.”

Diệp Ân Tuấn nói lớn, giọng anh lạnh tanh.

“Xin lỗi, không có giấy thông hành thì không thể gặp ông Tiêu được, chủ tịch Diệp, mời anh về cho.”

Người nọ vừa mới dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã xông đến tấn công anh ta, chỉ một chiêu đã hạ gục được người nọ, số còn lại đang định nói gì thì đã bị đàn em của Diệp Ân Tuấn xông lên cướp súng, hơn nữa còn bị đè xuống mặt đất.

Diệp Ân Tuấn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, anh đi thẳng vào bên trong.

“Chủ tịch Diệp, cậu làm vậy là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Cậu có biết tội xâm nhập vào nhà riêng của cán bộ về hưu là tội gì không? Dù cậu có là người giàu nhất Hải Thành thì cũng không thể làm vậy được.”

Người đàn ông lúc trước đưa Thẩm Hạ Lan đi vội vàng bước tới cản Diệp Ân Tuấn lại.

Lần này Diệp Ân Tuấn chẳng thèm ừ hử lấy một câu, thẳng tay vứt anh ta ra xa.

Có vài người phóng viên tranh thủ chạy vào được, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ra tay bạo lực như vậy thì vội vàng ấn nút chụp lại, sau đó đăng luôn lên mạng.

Diệp Ân Tuấn không hề biết gì về chuyện đó, anh xông thẳng vào cổng nhà họ Tiêu.

Khi ông cụ Tiêu trông thấy Diệp Ân Tuấn lành lặn đứng trước mặt mình thì khuôn mặt ông tối sầm lại.

Dù sao thì người của ông cũng là lính đã xuất ngũ, vậy mà khi đối mặt với Diệp Ân Tuấn và đàn em của em lại vô dụng như vậy.

“Ông cụ Tiêu, vợ của tôi đâu? Tôi tới đón cô ấy về.”

Diệp Ân Tuấn đi thẳng vào vấn đề, không thèm đoái hoài gì đến thái độ của ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu thở phì phì nói: “Cậu xông vào nhà của tôi đánh người của tôi, bây giờ còn mặt dày đòi cháu gái của tôi nữa à?”

“Ông bắt vợ tôi đi, gây sự với phó chủ tịch của tôi, giờ tôi làm vậy cũng là nể mặt rồi, nếu không vì nể ông là cán bộ về hưu thì tôi đánh luôn ông không biết chừng.”

Diệp Ân Tuấn chẳng hề để tâm đến thân phận của ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu tức đến run cả người.

“Giỏi lắm, đánh cả tôi sao? Mạnh mồm thật ấy, cậu đánh thử tôi xem! Tôi không tin mình làm lính cả đời rồi mà còn không trị được cậu!”

Ông cụ Tiêu tức giận đứng vụt dậy đi thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cũng nghiêm túc cởi áo ra ném đi, trực diện chống trả những đòn tấn công của ông cụ.

Hai người đánh tới đánh lui, mọi người xung quanh nhìn mà hoa cả mắt. Tuy ông cụ Tiêu đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn rất mạnh mẽ, không hề thua kém thanh niên trai tráng.

Diệp Ân Tuấn cũng rất đáng gờm, đấu với ông cụ Tiêu có vẻ ngang tài ngang sức.

Khi mọi người xung quanh đang vô cùng phấn khởi quan sát thì Diệp Ân Tuấn bỗng túm ông cụ ném qua vai khiến ông ngã xuống đất.

“Ai da!”

Dù sao ông cụ Tiêu cũng đã lớn tuổi, bị Diệp Ân Tuấn nèm xuống đất như vậy ông cảm thấy sống lưng mình như gãy ra vậy.

Diệp Ân Tuấn còn chưa hả giận, anh túm cổ áo lôi ông cụ Tiêu dậy định ném thêm lần nữa, nhưng ông cụ lại mau chóng tránh được khỏi tay anh.

“Thằng nhóc này, muốn đánh chết ông à?”

“Ông không tôn trọng vợ tôi, tại sao tôi phải nể nang ông?”

Nói rồi Diệp Ân Tuấn lại xông đến.

“Dừng tay!”

Lúc này bỗng có một người đàn ông túm lấy cổ Thẩm Hạ Lan kéo cô ra khỏi phòng.

“Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan lo lắng quan sát mọi chuyện, cô thấy tim mình đập nhanh như trống bỏi.

Diệp Ân Tuấn ném ông ngoại của cô ngã xuống đất sao?

Hơn nữa trông anh còn có vẻ muốn đấu đến cùng nữa.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn rầu.

Cô không biết sau này mình phải làm sao đây.

Vào giây phút trông thấy Thẩm Hạ Lan, vẻ u ám phẫn nộ của Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn tan biến, nhưng khi thấy rõ tình cảnh hiện giờ của cô thì cơn giận dữ lại tuôn trào trong anh.

“Buông cô ấy ra!”

Trông anh vô cùng đáng sợ, nhưng người đàn ông kia vẫn cứ thờ ơ.

“Chủ tịch Diệp, tôi thừa nhận là anh rất mạnh, cũng biết những người anh dẫn đến đây hôm nay toàn là cao thủ, chúng tôi không thể đánh lại anh, nhưng tôi tin chắc rằng dù anh có nhanh nhẹn đến cỡ nào thì cũng không thể nhanh hơn tay của tôi được. Anh nhìn cho kỹ đi, xem ngón tay của tôi đang đặt ở đâu, nếu anh còn dám hỗn xược với ông chủ thì tôi sẽ bẻ đứt cổ vợ anh, cùng lắm thì đổi một mạng lấy một mạng thôi, nếu không tin thì anh cứ thử xem.”

Nghe người nọ nói vậy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn chợt trở nên lạnh tanh.

“Nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Thấy Diệp Ân Tuấn đã nổi giận thật sự, Thẩm Hạ Lan quay qua nhìn ông cụ Tiêu, ánh mắt nài nỉ, rất rõ ràng là nếu ông cụ Tiêu không chịu đứng ra thì cô sẽ mặc kệ kế hoạch quan trọng gì đấy của ông luôn.

Ông cụ Tiêu vô cùng tức tối.

Ông bị người ta vật ngã đến bây giờ lưng đang còn hơi đau, thế mà phải để tâm đến thái độ của thằng nhóc này nữa chứ, sao lại kỳ cục vậy?

Quan trọng là ông không tin Diệp Ân Tuấn không biết mối quan hệ giữa ông và Thẩm Hạ Lan.

Đã biết ông là ông ngoại của cô mà còn dám mạnh bạo như vậy, đúng là lố bịch mà!

Nhưng rồi nghĩ đến kế hoạch quan trọng của mình, ông cụ Tiêu chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Diệp Ân Tuấn, chỉ cần cậu chịu đồng ý với điều kiện của tôi thì tôi sẽ để Thẩm Hạ Lan về nhà với cậu, nếu không thì con bé sẽ phải ở lại nhà họ Tiêu này cả đời.”

“Điều kiện gì?”

Diệp Ân Tuấn nhìn người đàn ông đang túm lấy Thẩm Hạ Lan chòng chọc, nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì chắc giờ anh ta đã biến thành một đống thịt vụn.

Ông cụ Tiêu bỗng nói: “Ai cha, quên mất, hình như hồi nãy Hạ Lan bị động thai thì phải, còn chảy máu nữa, giờ lại sợ hãi như vậy, không biết… Ôi …”

Còn chưa dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã cầm một con dao quân dụng kề sát cổ ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK