Tiêu Niệm Vi lập tức cười ha hả rồi trả lời Thẩm Hạ Lan: “Sau nào? Có bị vả vào mặt không, xem kỹ thuật của anh cả kìa.”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, trả lời lại: “Có bản lãnh thì cậu cũng nên cho anh Lương nhà cậu đến vả mặt tớ đi.”
Tiêu Niệm Vi lập tức cảm thấy phiền muộn.
Cô quay sang nhìn Lương Thiệu Cảnh ở bên cạnh đang cầm điện thoại họp video, không khỏi đạp anh ta một cái.
“Sao vậy?”
Lương Thiệu Cảnh bị vợ đạp một cái còn tưởng là có chuyện gì, vội vàng hỏi.
Tiêu Niệm Vi thờ ơ hỏi: “Có biết lái máy bay không?”
“Có bị bệnh không vậy? Anh nuôi bốn phi công anh cần gì phải học lái phi cơ, độ nguy hiểm quá cao, em muốn thủ tiết hả?”
Lời nói muốn đánh đòn của Lương Thiệu Cảnh trực tiếp làm cho Tiêu Niệm Vi co quắp khóe miệng.
“Em không quan tâm thủ tiết, bắt đầu từ ngày mai, anh đi học lái máy bay đi.”
Tiêu Niệm Vi trực tiếp nói một câu.
Lương Thiệu Cảnh im lặng.
“Tại sao anh phải học lái máy bay?”
“Kêu anh học thì anh cứ học đi.”
Tiêu Niệm Vi thật sự không chịu đựng nổi Lương Thiệu Cảnh.
Thẩm Hạ Lan lại không biết rằng bức ảnh của mình thật sự làm cho Lương Thiệu Cảnh bắt đầu kiếp sống học tập khổ cực.
Cô với Bạch Tử Đồng đang trò chuyện, Diệp Ân Tuấn đã điều khiển máy bay lên không trung khoảng năm nghìn mét.
Thẩm Hạ Lan nhìn đám mây ở bên ngoài, đột nhiên cảm thấy cảm giác không giống với lúc người khác lái máy bay.
Cô quay đầu lại nhìn Diệp Ân Tuấn, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này thật sự đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
“Nước bọt rơi ra hết rồi kìa, còn không chịu lau đi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn không chớp mắt, lại cười nói.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đưa tay ra lau miệng, không lau được nước bọt, cô mới ý thức được bị Diệp Ân Tuấn lừa gạt.
“Diệp Ân Tuấn!”
Cô hờn dỗi kêu nhẹ một tiếng.
Diệp Ân Tuấn lập tức cười thành tiếng.
Bà xã của mình đúng là ngây thơ đáng yêu.
Thẩm Hạ Lan bị nụ cười của anh dụ dỗ.
Cô giống như hoa si mà nâng cằm nghiêng đầu qua nhìn một bên mặt của Diệp Ân Tuấn, thở dài một hơi rồi nói: “Diệp Ân Tuấn, anh nói xem anh đẹp trai như vậy làm cái gì?”
Lòng Diệp Ân Tuấn như nở hoa.
“Cảm ơn lời khen.”
“Em cảm thấy không cần phải lo lắng vấn đề tương lai Minh Triết tìm đối tượng, cứ dựa vào tướng mạo được di truyền từ anh, không chừng có biết bao nhiêu cô gái nhào vào.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút lo lắng.
Diệp Ân Tuấn thấy đề tài của cô di chuyển quá nhanh, không khỏi nhíu mày nói: “Minh Triết vẫn còn nhỏ, em suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?”
“Nhỏ thì thế nào, đó là con trai của em, em lo lắng nhiều, suy nghĩ nhiều cũng là chuyện nên làm.”
Diệp Ân Tuấn không nói.
Một đứa nhỏ mới bốn tuổi cần tìm vợ à?
Nhưng mà anh không dám nói lời này ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn chăm chú lái máy bay, Thẩm Hạ Lan cũng không nói chuyện nữa.
Cô hơi buồn ngủ..
Danh Sách Chương: