Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má.
“Bà chủ, chúng ta đi thôi.”
Dương Tân biết tâm lý cô chịu đựng không nổi, nhưng cũng không có cách nào cả, nơi này là bến tàu, nếu quá nổi bật khiến người khác chú ý thì không thể cam đoan mấy người Thẩm Nghê Nghê có thể an toàn được.
Thẩm Hạ Lan cố nén bi thương, gật đầu đi ra ngoài bến tàu cùng Dương Tân.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đi đến chỗ của Diệp Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan biết, mình lại tiếp tục trốn ở đó đã vô dụng.
Cuộc chiến lần này do cô gây nên, ắt phải do cô đến chấm dứt.
Thẩm Hạ Lan nói Dương Tân dừng xe ở Fallen Angles, mình cô đi xuống, sau đó mở cửa xe của mình lái đến chỗ Diệp Ân Tuấn.
Khi Đường Trình Siêu nhận được tin tức Nhan Như Ngọc bị thương, anh ta chỉ biết có thể bên phía Nhan Như Ngọc đã xảy ra chuyện.
Anh ta lập tức sốt ruột, nhưng Diệp Ân Tuấn cứ quấn lấy anh ta, làm cho anh ta không thoát thân được.
Mắt thấy hai người đàn ông sắp đánh nhau đến nơi, thư ký Trương vội vàng chạy tới, nói với Đường Trình Siêu: “Tổng giám đốc Đường, nhà máy ở phía bắc của chúng ta bỗng nhiên bị hỏa hoạn, không biết là do nguyên nhân gì.”
Đường Trình Siêu đưa mắt nhìn về phía Diệp Ân Tuấn đầu tiên.
Đôi con ngươi của Diệp Ân Tuấn lạnh băng.
“Là anh?”
“Tôi không biết anh đang nói gì.”
Lúc biết Thẩm Hạ Lan đi gặp Nhan Như Ngọc một mình, Diệp Ân Tuấn vô cùng sốt ruột, chỉ là anh không đi được, chỉ có thể để Tống Đình sắp xếp một tiết mục vây Ngụy cứu Triệu, hy vọng có thể tranh thủ một chút thời gian cho Thẩm Hạ Lan, cũng hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể an toàn thoát hiểm.
Hiện giờ nghe được lời nói của thư ký Trương, Diệp Ân Tuấn biết kế hoạch vây Ngụy cứu Triệu của mình đã có tác dụng.
Đường Trình Siêu hận không thể làm thịt Diệp Ân Tuấn ngay tại chỗ, đáng tiếc bây giờ phóng viên đều ở đây, anh ta không làm được gì cả.
Cả hai gần như bế tắc ở đó.
Đúng lúc này, Tống Đình dẫn theo người chạy đến đây.
“Tống giám đốc Diệp.”
Nhìn thấy Tống Đình dẫn người đến, ánh mắt Đường Trình Siêu càng thêm ngỡ ngàng.
“Đi biệt thự xem Nhan Như Ngọc, chạy nhanh đi.”
Thư ký Trương bị Đường Trình Siêu đuổi đi.
Dư Khinh Hồng đứng ở trong đám người, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô ta định tiến lên nhưng lại nhớ ra bây giờ mặt mình đã bị hủy, khiến cho cô ta không khỏi có chút phẫn hận.
Thật là, khuôn mặt này bị hủy dung lúc nào không được, lại cố tình bị hủy lúc sau.
Đáng tiếc người đàn ông trong mộng của cô ta đang ở ngay trước mặt, cô ta cũng không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh ở trước mặt mọi người.
Đường Trình Siêu nhìn Diệp Ân Tuấn, cười lạnh nói: “Tổng giám đốc Diệp thật đúng là có cách.”
“Quá khen, so với tổng giám đốc Đường thì tôi thật sự không đáng nhắc tới.”
Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói.
“Tông giám đốc Diệp còn nhớ vụ hợp tác giữa chúng ta chứ?”
Đường Trình Siêu đột nhiên nhắc tới vụ kiện hợp tác ô tô kia.
Tuy rằng Diệp Ân Tuấn không biết anh ta muốn làm gì, nhưng anh vẫn lạnh lùng nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì tập đoàn Đường Thị đã rút đơn kiện rồi, huống hồ không phải bản vẽ thiết kế của nhà thiết kế Lisa đã bị nhà họ Đường thu hồi rồi à? Thế nào? Bây giờ Tổng giám đốc Đường lại muốn hợp tác tiếp à?”
Đường Trình Siêu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nói hợp tác cái gì chứ, bản vẽ thiết kế này là do Lisa thiết kế, nhưng nhà thiết kế Lisa lại bị tổng giám đốc Diệp giữ lại, tính toán này của tổng giám đốc Diệp thật đúng là rất rốt.”
“Tổng giám đốc Đường yên tâm, bản thiết kế cho tập đoàn Đường Thị tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở tập đoàn Hoàn Trí của nhà họ Diệp.”
Một câu này của Thẩm Hạ Lan tiến thẳng về phía bọn họ.
Thời điểm nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng anh ta biết kế hoạch của mình thất bại, nhưng anh ta không ngờ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ xuất hiện ở đây, càng không ngờ rằng cô sẽ đến đây nhanh như vậy.
Còn về phần Diệp Ân Tuấn, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, anh khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ này có biết ở đây nguy hiểm thế nào không?
Cô ấy tới đây làm cái gì?
Gần như cùng lúc, hai người Diệp Ân Tuấn và Đường Trình Siêu cùng đi về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không nhìn Diệp Ân Tuấn mà nhìn chằm chằm vào Đường Trình Siêu, cười nói: “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Đường.”
Một tiếng xưng hô này làm cho bước chân Đường Trình Siêu chậm lại.
Anh ta đột nhiên phát hiện mặc dù Thẩm Hạ Lan đang cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
Ánh mắt của cô lạnh băng cùng xa cách.
Cho dù là thời điểm anh ta nhốt Thẩm Hạ Lan ở Fallen Angles, Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn anh ta với anh mắt như vậy, ánh mắt hiện giờ của cô làm cho Đường Trình Siêu lùi bước.
Cô ấy phát hiện cái gì?
Hay là Nhan Như Ngọc đã nói gì đó?
Đầu óc Đường Trình Siêu không ngừng hoạt động.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng di chuyển, bảo vệ cô ở phía sau mình.
“Sao em lại tới đây? Em có bị thương không?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn tràn đầy thân thiết cùng sốt ruột, làm cho ý lạnh nơi đáy mắt Thẩm Hạ Lan chậm rãi rút đi.
Cô cười nói: “Em không sao, mẹ và ba mẹ em, còn có các con đã rời khỏi nước Mỹ, chỉ còn mình em ở đây, anh muốn làm gì em sẽ làm cùng anh. Từ giờ trở đi, vợ chồng chúng ta là một.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc.
Anh không thể tưởng được Thẩm Hạ Lan sẽ mạnh mẽ dứt khoát như thế, mà Thẩm Hạ Lan đã làm điều này như thế nào anh rõ ràng rất rõ ràng.
“Người của Ám Dạ đang ở đây?”
“Có một vài người đang ở đây.”
Vợ chồng hai người nói chuyện với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ gắn bó như keo sơn, vô cùng ngọt ngào.
Cảnh tượng này kích thích mạnh tới Đường Trình Siêu.
“Lisa, em là người thiết kế của tập Đường Thị của bọn anh, chỉ một lần hợp tác mà em sẽ rời đi công ty đã bồi dưỡng em năm năm à?”
Đường Trình Siêu không muốn nói như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, anh ta thật sự sắp phát điên vì ghen tỵ.
Anh ta phải dùng dư luận xã hội để áp chế bọn họ, không thể để bọn họ ở bên nhau, tuyệt đối không thể!
Lúc nghe Đường Trình Siêu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết Đường Trình Siêu muốn làm gì.
Chỉ là cô không rõ, Đường Trình Siêu ôn tồn lễ độ năm năm này thật sự chỉ là giả vờ sao?
Hay là vì ghen tỵ mới khiến người trở nên ghê tởm như vậy?
Diệp Ân Tuấn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
Cô nhìn Đường Trình Siêu, gằn từng tiếng nói: “Tổng giám đốc Đường, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã từ chức ở tập đoàn Đường Thị rồi. Đối với sự bồi dưỡng suốt năm năm của công ty dành cho tôi, tôi thật rất cảm kích, cũng đã hồi báo tương ứng lại cho tập đoàn Đường Thị rồi, không phải sao?”
“Em chỉ là cái gì? Là bản vẽ thiết kế đó? Em có biết năm năm này tập đoàn đã trả gì bao nhiêu cho em không?”
Thật ra điều Đường Trình Siêu muốn hỏi chính là, năm năm này anh đã trả giá cho em bao nhiêu, em định trả lại thế nào?
Thẩm Hạ Lan lại cười, sau đó quay đầu nhìn về phía phóng viên xung quanh.
“Tôi nghĩ mọi người chắc hẳn đang tò mò về việc tôi là ai? Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện.”
“Lisa, chỉ cần em trở về, anh sẽ không quan tâm bất cứ thứ gì, mọi chuyện đều nghe em được không?”
Đường Trình Siêu vội vàng mở miệng, vẻ mặt đầy căng thẳng và lo âu.
Anh ta không thể để Thẩm Hạ Lan nói thân phận của cô trước mặt mọi người, nếu không thì anh ta thật sự không còn hy vọng nào cả.
Chỉ là Thẩm Hạ Lan đã hạ quyết tâm
Trong những năm đầu, cô giấu diếm thân phận của mình là vì né tránh Diệp Ân Tuấn, bây giờ cô và Diệp Ân Tuấn đã lưỡn tình tương duyệt, lại cột vào nhau vì con cái, tất cả những việc Đường Trình Siêu làm với cô và bọn nhỏ, thật sự đã quá giới hạn mà cô có thể tha thứ.
Cô không thể lại tiếp tục im lặng được.
Con ngươi Thẩm Hạ Lan hiện ra sự quyết liệt.
Cô gằn từng tiếng nói: “Tôi chính là Thẩm Hạ Lan, người vợ bị chôn thân biển lửa năm đó của Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan vừa nói những lời này, toàn trường đều ồ lên, Đường Trình Siêu hơi lảo đảo thân mình, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Cô ấy nói!
Cô đúng là vì bảo vệ Diệp Ân Tuấn mà nói ra!
Cô ấy biết rõ một khi thân phận Thẩm Hạ Lan công bố ra thì Đường Trình Siêu anh sẽ không còn cái gì, nhưng mà cô ấy vẫn tàn nhẫn phá nát ảo mộng cuối cùng của anh.
Vì sao?
Vì sao Diệp Ân Tuấn và cô có thể dẫm nát tất cả tình nghĩa của anh dưới chân một cách không kiêng nể gì?
Đường Trình Siêu nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, ánh mắt như rắn rết kia khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người lạnh như băng.
Cô biết giờ khắc này, cô và Đường Trình Siêu không thể nào ôn hòa đối đãi được nữa.
Tuy nhiên Thẩm Hạ Lan vẫn kiên định nói: “Năm năm trước, chồng tôi là Diệp Ân Tuấn vốn muốn đưa tôi ra nước ngoài học tập, không ngờ lại bị người có tâm nhân cơ hội phóng hỏa, thiếu chút nữa là khiến tôi và đứa con trong bụng bị chết cháy. May mắn chính là tổng giám đốc Đường đã cứu tôi, còn đưa tôi đi Mỹ, chẳng những làm tôi an toàn sinh con mà còn giúp tôi chữa bệnh và khôi phục khuôn mặt, thậm chí còn giúp tôi trở thành nhà thiết kế của tập đoàn Đường Thị, tôi thật sự cảm ơn tổng giám đốc Đường vì điều này.”
“Anh không cần lòng cảm kích của em.”
“Tôi đương nhiên biết, tổng giám đốc Đường và người cao thượng vĩ đại như vậy, sao có thể cùng cấp bậc với kẻ phàm tục như tôi?”
Thẩm Hạ Lan tâng bốc Đường Trình Siêu, cô nói tiếp khi Đường Trình Siêu chưa kịp đáp lời: “Làm nhà thiết kế của tập đoàn Đường Thị, tôi làm việc chăm chỉ vì lợi ích của tập đoàn Đường Thị, chỉ để trả ơn cứu mạng cho anh Đường. Ở vụ án với tập đoàn Hằng Vũ, tôi biết được sự thật năm đó, cũng biết năm năm này chồng tôi vẫn luôn tìm tôi và con, tôi và chồng lưỡng tình tương duyệt, không chết không rời, chỉ là tôi không thể phụ sự chăm sóc của tổng giám đốc Đường dành cho tôi, cho nên lần này chồng tôi Diệp Ân Tuấn đã tự động rút khỏi hợp tác trong vụ án ô tô này, hơn nữa vì báo đáp ơn cứu mạng năm đó, chồng tôi đã tặng mảnh đất có giá trị cao ở vùng phía nam ngoại ô nước Mỹ cho nhà họ Đường, chuyện này bà cụ Đường có thể làm chứng, chỗ tôi có hợp đồng ký kết giữa nhà họ Đường và chồng của tôi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan lấy bản sao hợp đồng ra.
Chuyện này vốn được tiến hành âm thầm, nhưng vì Thẩm Hạ Lan nói ra ngoài, cho nên sắc mặt người nhà họ Đường lập tức thay đổi.
Đường Trình Siêu nhìn Thẩm Hạ Lan, không ngờ cô có thể làm đến mức này vì Diệp Ân Tuấn.
“Lisa, em có biết em đang làm gì không?”
“Đương nhiên tôi biết, tôi và chồng tôi, thậm chí cả nhà họ Diệp đều rất cảm kích ân cứu mạng của tổng giám đốc Đường đối với tôi, chỉ là không ngờ rằng, tổng giám đốc Đường cùng người khác lại hãm hại tôi, lúc tôi về nước anh đã tìm người bắt cóc tôi, thậm chí lấy hình thức buôn bán dân cư bất hợp pháp để bán tôi sang Mỹ, sau đó lấy thân phận người cứu thế đến để mua lại tôi, sau đó nhốt tôi lại. Vì cứu tôi mà chồng tôi đối chọi gay gắt với nhà họ Đường. Tất cả những việc này đều có thể kiểm chứng, có thể tìm ra, không biết tổng giám đốc Đường có phủ nhận điều gì không?”
Thẩm Hạ Lạ trực tiếp chồng lại Đường Trình Siêu, bại lộ thủ đoạn dơ bẩn này trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Đường Trình Siêu.
Chẳng lẽ người đàn ông ôn tồn nho nhã trong mắt mọi người thật sự là người trong lời Thẩm Hạ Lan sao?