Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Thật sự sẽ không có ai bảo vệ được tôi cả đời.
Người duy nhất có thể ở bên tôi chính là vợ con tôi.
Tống Đình, vậy nên sau chuyện này, cậu hãy rời khỏi đây đi.
Số gia sản của cậu hiện giờ đủ để cho cậu và Lam Tử Thất sống về sau.
Tôi biết tình cảm giữa Lam Tử Thất và Hạ Lan, nhưng nếu chúng tôi không giải quyết ổn thỏa việc của mình thì chúng tôi sẽ tạm thời không liên lạc với hai người.
Công ty điện ảnh trong tay của Hạ Lan tôi cũng giao cho Triệu Tâm Hằng quản lý.
Tương lai của Lam Tử Thất không còn gì phải lo nữa, còn về những việc khác, hai người cứ sống tốt cuộc sống của mình đã là sự giúp đỡ lớn nhất với tôi và Hạ Lan rồi.”
Mắt Tống Đình đỏ au, suýt nữa anh ta rơi nước mắt.
“Sếp Diệp, anh vội vàng rời khỏi Hải Thành như vậy, giao lại toàn bộ tài sản cho Phi, nhất định là anh đã gặp phải chuyện lớn gì không thể giải quyết được.
Lúc này Tống Đình tôi làm sao có thể bỏ mặc anh không quan tâm, như vậy tôi có còn là con người không?”
Diệp Ân Tuần siết chặt tay anh ta, nhỏ giọng nói: “Không phải tôi đang lợi dụng mối quan hệ của cậu sao? Dùng cậu để đưa cả nhà chúng tôi đi.”
“Nhưng tôi muốn bảo vệ mọi người.”
“Tôi đã nói rồi, người từ nay về sau cậu cần bảo vệ là Lam Tử Thất Tống Đình, cậu là một người đàn ông, là đàn ông phải bảo vệ thật tốt cho người phụ nữ của mình.
Đừng giống như tôi, để người phụ nữ mà mình yêu chịu nhiều ấm ức và dày vò như vậy.
Lam Tử Thất là một cô gái tốt, càng là một người bạn mà Hạ Lan quan tâm, vậy nên cậu nghe rõ đây cho tôi, cậu nhất định
phải đối xử tốt với cô ấy.
Vả lại tuần trăng mật của hai người lại đi cùng bọn tôi thì cũng không hợp lý.
Cậu cứ yên tâm đi, đến khi
chuyện này được giải quyết tôi sẽ gọi điện cho cậu, đến lúc đó tôi không đồng ý chuyện cậu không đến đâu.”
Khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên, nhìn Tống Đình tâm trí đang rối loạn bằng dáng vẻ rất tự tin.
Càng trong lúc nguy hiểm thì Diệp Ân Tuấn càng trở nên bình tĩnh hơn, chuyện này anh ta hiểu rất rõ.
Anh ta thật sự rất muốn cùng Diệp Ân Tuấn đi hết con đường này, nhưng anh ta cũng hiểu một khi Diệp Ân Tuấn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
Tống Đình gật đầu, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất ồn ào nói chuyện về khoảng thời gian gần đây, hoàn toàn không nghe thấy Diệp Ân Tuấn và Tống Đình ở đằng sau thầm thì cái gì.
“Tớ nghe qua album của cậu rồi, thực sự rất hay.
Giang Sơn có nói khi nào album tiếp theo sẽ được phát hành không?”
Thẩm Hạ Lan thấy Lam Tử Thất càng trở nên quyến rũ sau khi bước vào giới giải trí, cô càng cảm thấy quyết định ban đầu của mình là đúng.
Nghề nhà thiết kế có thể làm bất cứ lúc nào, nhưng không phải lúc nào cũng có thể giúp đỡ cho Lam Tử Thất như vậy.
Trong lòng Lam Tử Thất cũng rất phấn khích, cô cũng không ngờ lại có kết quả như vậy.
“Giang Sơn nói một năm sau sẽ bắt đầu viết ca khúc mới, bảo tớ phải bảo vệ tốt giọng hát của mình” “Vậy cậu nhất định phải cố lên, sau này ra ngoài tớ còn có cái khoe khoang, nói rằng mình là bạn tốt của ca sĩ Lam Tử Thất, trời ạ, nghĩ đến thôi tớ cũng thấy hạnh phúc lắm rồi!”
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất cùng bật cười.
Tự nhiên Diệp Ân Tuấn nói: “Hạ Lan, em xem, hôm nay Tống Đình và Lam Tử Thất đăng ký kết hôn, chúng ta lại đi du lịch.
cùng nhau, chúng ta cũng không thể không thể hiện gì chứ? Anh thấy công ty điện ảnh kia của em hiện giờ cũng phát triển rất tốt, hay là coi đó là món quà tặng cho Lam Tử Thất đi”
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất cùng ngẩn người, cả hai đều kinh ngạc..
Danh Sách Chương: