Nếu ba người họ đứng cùng nhau thì dù lai ai đi chăng nữa cũng sẽ nhìn ra được là ba con.
Nhưng lúc này Thẩm Hạ Lan lại không biết phải nói thế nào với Thẩm Nghê Nghê về thân phận của Diệp Ân Tuấn.
“Chú ấy là…”
“Là ba con ạ?”
Thẩm Nghê Nghê hấp tấp hỏi, giọng điệu rất vội vã.
Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Đây có phải là thần giao cách cảm giữa con cái và Diệp Ân Tuấn không?
Cô muốn phủ nhận nhưng nhìn vào đôi mắt mong chờ của Nghê Nghê, cô lại không thể cất lời được.
“Nghê Nghê, khi nào về mẹ sẽ nói chuyện này với con sau được không?”
“Ồ.”
Nghê Nghê rõ ràng hơi thất vọng, nhưng cô bé vẫn cười hỏi: “Mẹ ơi, chú ấy bị sao vậy? Chú ấy cũng bị bệnh sao? Có phải bệnh giống Nghê Nghê không? Vậy có thể để chú ấy sang Mỹ chữa bệnh cùng Nghê Nghê được không ạ?”
Đối với Thẩm Nghê Nghê, người nằm trong bệnh viện đều là bệnh nhân, và những người xanh xao như cô bé, có thể cũng mắc bệnh như bé.
Mặc dù bé không biết chết là gì, nhưng từ trong ánh mắt của Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết, cô bé vẫn hiểu là sớm muộn gì họ cũng phải chia xa.
Thẩm Hạ Lan đã bật khóc khi con gái nói như vậy.
“Không phải, chú ấy bị thương, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khoẻ thôi.”
“Mẹ ơi, nếu con khỏi bệnh, con có thể đi gặp chú ấy không?”
Thẩm Nghê Nghê tự động gọi Diệp Ân Tuấn là chú khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy lòng đau như bị dao cắt.
“Nghê Nghê ngoan, chỉ cần Nghê Nghê nghe lời bác sĩ thì sẽ khoẻ thôi. Đến khi đó đừng nói là gặp chú, Nghê Nghê muốn gì, mẹ cũng đồng ý.”
“Mẹ thật tốt. Vậy mẹ phải chăm sóc chú cho tốt nha, nếu không đến lúc con về lại không gặp được chú ấy.”
Trong mắt Thẩm Nghê Nghê ánh lên một tia khao khát.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gật đầu đồng ý.
“Ngoan, có phải ba nuôi con sắp đến rồi không? Mau thu dọn đi, lát nữa nếu bị ba nuôi con nhìn thấy mới sáng sớm mà con đã nghịch điện thoại là lại bị mắng đó.”
Thẩm Nghê Nghê nghe vậy thì nghịch ngợm lè lưỡi.
“Tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt con.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười tắt video, nhưng nước mắt lại bất giác tuôn rơi.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn trên giường bệnh, lòng cực kỳ rối rắm.
Cô có nên nói cho Diệp Ân Tuấn về sự tồn tại của Thẩm Nghê Nghê không?
Cô vốn không cần suy nghĩ đến vấn đề này nhưng hôm nay Diệp Ân Tuấn bảo vệ cô bằng cả tính mạng khiến trái tim lạnh giá của cô một lần nữa tan chảy.
Có lẽ điều Diệp Ân Tuấn nói là sự thật.
Năm đó thật sự không phải anh muốn đối xử với cô và con như thế.
Nhưng cô tin anh được không?
Thẩm Hạ Lan không biết.
Đến nửa đêm Diệp Ân Tuấn bắt đầu lên cơn sốt.
Anh liên tục nói mê.
Thẩm Hạ Lan vội đứng dậy sờ tay lên trán anh, nóng kinh người. Cô muốn đi tìm bác sĩ thì đột nhiên Diệp Ân Tuấn giữ tay cô lại.
“Hạ Lan, đừng rời xa anh, em đừng đi mà…”
Giọng Diệp Ân Tuấn không lớn nhưng lại khiến trái tim Thẩm Hạ Lan run lên.
Cô quay đầu lại mới phát hiện Diệp Ân Tuấn vẫn chưa tỉnh.
“Hạ Lan, anh xin lỗi, anh không phát hiện ra tình cảm của mình sớm hơn khiến em và con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là lỗi của anh.”
Diệp Ân Tuấn nói mãi nói mãi, nước mắt chảy ra từ khoé mắt anh.
Thẩm Hạ Lan muốn rút tay về nhưng không được, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nước mắt của Diệp Ân Tuấn.
Cô không ngờ anh lại khóc!
Có câu nước mắt đàn ông không dễ rơi, huống chi là người đàn ông bạc tình như Diệp Ân Tuấn, nhưng nước mắt ở khoé mắt anh là thế nào?
“Diệp Ân Tuấn, anh buông tay ra!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang giả vờ.
Chắc chắn anh đã tỉnh, cố ý diễn khổ nhục kế cho cô xem.
Nhưng dù cô kéo tay như thế nào cũng không rút ra được, mà trông Diệp Ân Tuấn lúc này lại càng đau đớn hơn.
“Nam Phương, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ coi con trai em như con trai ruột của mình mà chăm sóc. Thằng bé là con của nhà họ Diệp, cho dù có thông minh hay không thì cũng là con trai em!”
Có vẻ thần kinh Diệp Ân Tuấn đang hơi hỗn loạn.
Ban đầu Thẩm Hạ Lan không biết Nam Phương là ai, nhưng khi Diệp Ân Tuấn nói “là anh không bảo vệ tốt cho em” thì cô biết chính là Diệp Nam Phương, em trai sinh đôi của Diệp Ân Tuấn.
Cô không ngừng nói với bản thân rằng tất cả mọi chuyện về anh em sinh đôi đều là cái cớ để Diệp Ân Tuấn có được sự cảm thông của cô. Nhưng lúc này cô thực sự không thể tiếp tục lừa dối bản thân như vậy được nữa.
“Diệp Ân Tuấn, anh buông tay tôi ra, bây giờ anh vẫn chưa thể chết được, anh đang sốt, tôi phải đi gọi bác sĩ đã.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói nhưng Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không nghe thấy, anh đang chìm trong suy nghĩ của mình và không thể thoát ra được.
“Anh yêu em Hạ Lan, đừng rời xa anh. Em không biết rằng khi anh biết em mang thai con của anh, anh đã hạnh phúc thế nào đâu. Nhưng anh không thể giữ em lại bên mình được, vì Sở Anh Lạc sẽ gây bất lợi cho em. Nhưng Hạ Lan, anh không ngờ việc làm của mình lại khiến em chôn vùi trong biển lửa. Sao em có thể cứ đi như vậy chứ? Sao em lại tàn nhẫn thế? Không phải em nói em yêu anh sao? Vì sao em lại dẫn con chúng ta lên đường cùng? Vì sao lại để anh lại một mình? Hạ Lan, em quay về được không? Chỉ cần em quay về thì anh sẽ nghe theo em hết, anh cũng không để em rời khỏi tầm mắt mình một lần nữa. Anh cũng không giữ mãi trong lòng nữa, anh sẽ nói với em rằng anh yêu em. Ba năm chung sống đã khiến anh yêu em sâu đậm, nhưng vì sao khi anh vừa biết được sự thật này thì em lại mang con đi xa chứ?”
“Anh không tin, không tin em đã bỏ trốn theo người đàn ông khác. Em yêu anh như vậy, có thể rời xa gia đình vì anh, có thể mang tội danh không tốt vì anh, em là người như vậy làm sao có thể yêu người đàn ông khác chứ? Hạ Lan, tim anh đau lắm, em đừng đi có được không? Lửa lớn như thế em rất sợ phải không? Em rất mong anh có thể đến cứu em đúng không? Nhưng anh đã đến trễ. Hạ Lan, anh xin lỗi.”
Diệp Ân Tuấn càng nói càng nhiều, cuối cùng bật khóc như một đứa trẻ.
Nước mắt Thẩm Hạ Lan cũng không biết đã thấm ướt mặt cô từ lúc nào.
Cô cứ nghĩ mình không quan tâm, thậm chí còn tự nhủ với bản thân rằng người đàn ông như Diệp Ân Tuấn không đáng để cô phải rơi một giọt nước mắt vì anh, nhưng tại sao bây giờ nước mắt lại không nghe lời cô nữa?
“Diệp Ân Tuấn, anh ngồi dậy cho tôi! Đừng giả điên giả khùng trước mặt tôi, tôi biết anh tỉnh rồi, anh đã tỉnh rồi đúng không? Anh dậy đi, mau dậy đi!”
Thẩm Hạ Lan lay mạnh vai Diệp Ân Tuấn, nhưng anh vẫn hôn mê.
Anh liên tục gọi tên Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn nói rằng anh đã nghĩ xong tên cho con.
Nghe đến đây, Thẩm Hạ Lan không còn kìm được nữa nằm lên người Diệp Ân Tuấn và bắt đầu khóc.
“Nếu những gì anh nói là thật, tôi sẽ cho anh một cơ hội, nhưng nếu để tôi biết anh lừa dối tôi thì Diệp Ân Tuấn, cho dù phải mang trên lưng tội danh giết người thì tôi cũng sẽ đồng quy vu tận với anh. Anh nghe thấy chưa? Nếu anh nghe thấy thì tỉnh lại cho tôi! Anh phải tỉnh lại thì tôi mới có thể cho anh cơ hội lần nữa chứ! Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan gọi Diệp Ân Tuấn.
Cho đến giờ phút này cô mới biết năm năm qua, cô chưa bao giờ quên Diệp Ân Tuấn.
Không cần biết người đàn ông này đã từng tổn thương cô thế nào, bây giờ đối mặt với sinh tử, cô thật sự sợ anh sẽ cứ vậy chết đi, sau đó trên đời này không còn người đàn ông mang tên Diệp Ân Tuấn nữa.
Thì ra điều khiến cô gắng gượng suốt năm năm qua không chỉ mỗi oán hận, mà hơn cả vẫn là tình yêu.
Nước mắt Thẩm Hạ Lan rơi xuống mặt Diệp Ân Tuấn, cô khóc một lúc thì thấy anh buông tay mình ra, dường như đã bị sốc.
“Diệp Ân Tuấn! Anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Tim Thẩm Hạ Lan như muốn ngừng đập.
“Em nói cho anh biết, anh không chỉ có một đứa con trai, nếu anh chết thì cả đời này đừng mong gặp lại con gái anh! Anh có biết con gái anh vẫn đang chiến đấu với tử thần hay không? Con bé nhỏ như vậy, lúc mới sinh chỉ lớn bằng một con mèo, vậy mà con bé vẫn kiên cường sống tiếp, sao một người lớn như anh lại có thể cứ vậy mà chết đi được? Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan lay mạnh Diệp Ân Tuấn, nỗi hoảng sợ cực độ khiến cô khóc không thành tiếng, sau đó như nhớ ra điều gì, cô chạy như điên ra ngoài.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Diệp Ân Tuấn bị sốc rồi! Anh ấy bị sốc rồi!”
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này.
Cô như một người phụ nữ điên, không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Cô khóc lóc, gào thét, thậm chí còn không quan tâm đến sự chật vật của mình lúc này.
Hoắc Chấn Đình phải giật mình vì Thẩm Hạ Lan lúc này.
Nếu bây giờ mà còn không nhìn ra tình cảm Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Ân Tuấn thì anh ta sống đúng là uổng phí cuộc đời.
Không biết vì sao đột nhiên trong lòng Hoắc Chấn Đình rất khó chịu, nhưng vì sao lại khó chịu thì hiện tại anh cũng không có thời gian suy nghĩ.
Bác sĩ và y tá hấp tấp chạy tới, một lần nữa đẩy Diệp Ân Tuấn vào phòng cấp cứu.
Thẩm Hạ Lan cũng muốn vào theo nhưng bị bác sĩ ngăn lại.
Cô đã hoàn toàn thất thố.
Thẩm Hạ Lan ngồi bệt xuống trước cửa phòng cấp cứu, dường như đã bị rút sạch toàn bộ sức lực.
Khi Tống Đình tới thì thấy Thẩm Hạ Lan đang hồn bay phách lạc.
Anh ta bước nhanh đến thì thấy một chiếc áo khoác đã được khoác lên vai cô.
“Cô Thẩm, tổng giám đốc Diệp nhất định sẽ không sao đâu. Nền đất lạnh lắm, cô đứng dậy trước đi.”
Thẩm Hạ Lan được Tống Đình đỡ ngồi lên ghế, nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng trào ra.
Cô luôn cho rằng Diệp Ân Tuấn chết thì mình sẽ vui vẻ, ít nhất sẽ không yêu vô ích cho bao nhiêu năm đau khổ. Nhưng đến lúc anh thật sự đối mặt với sinh tử, Thẩm Hạ Lan không còn lừa dối bản thân được nữa.
Cô rất vô dụng có đúng không?
Nhưng cô thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn, không thể khiến bản thân không buồn.
Tống Đình không biết phải an ủi Thẩm Hạ Lan thế nào.
Anh cũng lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, bây giờ có vẻ như anh không thể làm gì khác hơn là bầu bạn với cô.
Hoắc Chấn Đình đẩy xe lăn đến, đưa khăn tay cho cô.
“Lau đi này, nếu anh ấy chết thì tôi sẽ đền mạng mình cho cô.”
Giọng Hoắc Chấn Đình không lớn nhưng lại mang theo một tia kiên quyết.
Thẩm Hạ Lan hất khăn tay của anh ta đi, hung ác nói: “Mạng của anh chẳng đáng một đồng với tôi! Hoắc Chấn Đình, anh cút đi! Trước khi tôi mất kiểm soát thì hãy cút đi!”
Hai mắt cô đỏ rực, thậm chí còn mang theo sát khí nồng nặc.
Giờ phút này Hoắc Chấn Đình không chút nghi ngờ, Thẩm Hạ Lan thật sự muốn giết mình!
“Cô Lisa, tôi xin lỗi!”
Hoắc Chấn Đình trịnh trọng xin lỗi Thẩm Hạ Lan, tiếc là cô không quan tâm. Cô đứng bật dậy, vừa muốn làm gì Hoắc Chấn Đình thì đột nhiên trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.