Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, kêu Tiêu Niệm Vi cùng với má Hoàng chăm sóc cho cô, tự mình lái xe đến vị trí của Lưu Mai.

Dưới sự tra tấn của Diệp Ân Tuấn, rốt cuộc cũng đã có người nói Lưu Mai đi đến chỗ Tống Dật Hiên.

Dựa theo địa chỉ mà bọn họ cho, Diệp Ân Tuấn đi đến khách sạn.

Lúc anh gõ cửa phòng Tống Dật Hiên, là Hồ Ngọc Duyên ra mở cửa.

Cô hoàn toàn không bất ngờ đối với việc Diệp Ân Tuấn đến đây.

“Sếp Diệp, anh vào đi.”
Nhiệt độ trên người Diệp Ân Tuấn rất thấp, toàn thân tản ra sát khí.

Anh bước vào liền nhìn thấy Tống Dật Hiên ngồi ở trên ghế, Lưu Mai nằm ở trên giường, giống như là ngủ thiếp đi.

Cơn giận của Diệp Ân Tuấn liền dâng trào.


“Tống Dật Hiên, cậu dự định đối nghịch với tôi có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.

Tống Dật Hiên là người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất, nếu như quả thật bọn họ đứng phe đối lập nhau, Diệp Ân Tuấn không biết là sau này Thẩm Hạ Lan có thể đau khổ hay không.

Hồ Ngọc Duyên nhìn thấy hai người đàn ông như đang bốc hỏa, vội vàng nói: “Sếp Diệp, Lưu Mai chết rồi, bị nhồi máu cơ tim, vừa mới qua đời cách đây không lâu.”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn giật mình.

Sao lại trùng hợp như thế?
Sắc mặt của Tống Dật Hiên vô cùng bi thương, anh ta thấp giọng nói: “Cậu có thể tìm người đến đây xét nghiệm, tác dụng của thuốc quá lớn, bà ấy chịu được mười mấy phút rồi mới đi, bây giờ thân thể vẫn còn có nhiệt độ.”
Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nghe ra bốn chữ tác dụng của thuốc, không khỏi nhíu mày, trong lòng anh dấy lên một suy đoán.

“Cậu đã làm gì bà ta?”
Hồ Ngọc Duyên kể chuyện này một lần.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Dật Hiên có chút phức tạp.


Theo lý mà nói, Tống Dật Hiên tự tay giải quyết Lưu Mai vì Thẩm Hạ Lan, anh nên cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà nghĩ đến tất cả những chuyện này cũng là vì vợ của mình, trong lòng Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy rất khó chịu.

Người phụ nữ của anh, có trút giận cũng nên do anh ra tay mới đúng chứ?
Nhưng mà hình như Diệp Ân Tuấn cũng hiểu được suy nghĩ của Tống Dật Hiên.

Dù sao thì người phụ nữ đó đã sinh anh ta ra, nếu như Lưu Mai thật sự rơi vào trong tay của anh, nói không chừng chẳng tốt hơn Dư Khinh Hồng là bao.

Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, cảm thấy Thẩm Hạ Lan chịu nhiều đau khổ như thế, bây giờ Lưu Mai lại chết nhẹ nhàng như vậy, trong lòng của anh rất không cam lòng.

Nhưng mà nhìn thấy biểu cảm của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, anh vẫn quyết định bỏ qua.

Diệp Ân Tuấn giận đùng đùng đến đây, lại có chút uể oải mà trở về.

Lúc anh trở về nhà tổ Diệp, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh dậy, cô đang ăn thức ăn, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, không khỏi hỏi: “Anh đến công ty làm gì vậy?”
Trong giọng nói của cô bất giác mang theo một tia ấm ức.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên đau nhói.

“Xử lý một vài chuyện?”
Anh định nói chuyện của Lưu Mai cho Thẩm Hạ Lan nghe, nhưng mà suy nghĩ một hồi vẫn là bỏ qua..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK