Thẩm Hạ Lan vội vàng ló người ra.
Mái tóc dài của cô xoẹt qua mặt của Diệp Ân Tuấn nhưng lại không hề hay biết, mùi hương nhẹ nhàng trên người cô xông thẳng vào mũi của Diệp Ân Tuấn, khiến anh hơi sững sờ.
“Đây là đâu?”
Thẩm Hạ Lan nhìn chấm đỏ trên màn hình máy tính, khẽ đẩy Diệp Ân Tuấn, lúc này mới khiến anh phản ứng lại.
“Thành Nam”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền gửi định vị cho mấy người Tống Đình, kêu bọn họ đi đến đó chặn người lại rôi nói tiếp.
Thẩm Hạ Lan cũng vội vàng đứng dậy: “Đi, chúng ta cũng đi đến xem thế nào”
“Hạ Lan, em đừng đi, giao cho anh là được rồi”
Diệp Ân Tuấn lấp tức kéo tay cô lại.
Thẩm Hạ Lan quá mệt mỏi, từ lúc tin tức Thẩm Nghê Nghê được truyền ra, tinh thân của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn ở trong trạng thái căng thắng.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì.
“Anh yên tâm đi, em không sao, ở nhà em cũng không thể bình tĩnh mà ngôi đợi được, còn không bằng cùng anh đi xem xem thế nào.
“Em cũng nghe thấy rồi, Nghê Nghê không chắc sẽ ở đó, chúng ta chỉ đi bắt đám người Tống Khinh Dao, vì vậy….
“Luôn có một chút hi vọng đúng không?”
Ánh mắt mong đợi kia của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn không chịu được khi nhìn thẳng vào.
“Mặc nhiều quần áo một chút, bên ngoài rất lạnh”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đã đồng ý, vội vàng đi thay một chiếc áo khoác dày hơn một chút.
Hai người rất nhanh đã lên xe, theo địa chỉ đi đến Thành Nam.
Người của Tống Đình đã theo địa chỉ mà Diệp Ân Tuấn gửi cho mà bao vây xung quanh chỗ này.
Đây là một khi dân cư rất bình thường, nếu không phải vì Dư Khinh Hồng và Tống Khinh Dao liên lạc điện thoại với nhau, thật sự rất khó để tìm thấy chỗ này.
“Bao vây chưa?”
Diệp Ân Tuấn xuống xe.
Gió lạnh thổi bay tóc anh, khiến anh trông lạnh lùng hơn rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan bị anh giữ lại trong xe, xuyên qua cửa kính quan sát cảnh tượng bên ngoài.
Tống Đình gật đầu nói: “Đã bao vây rồi, vẫn chưa đi vào, sợ đánh rắn động cỏ.”
“Cửa trước, cửa sau, tất cả các cửa đều sắp xếp người rồi đúng không?”
“Đúng!”
Diệp Ân Tuấn nheo mắt nhìn căn nhà phía trước, lạnh lùng nói: “Chỉ có một mình Tống Khinh Dao hay là Vương Quân cũng ở đó”
“Có lẽ chỉ có một mình Tống Kinh Dao, không nhìn thấy dấu vết của những người khác”
Đúng lúc này, Tống Dật Hiên gửi tin nhản đến.
“Tìm được Vương Quân rồi, cũng đã khống chế được, anh qua bắt người lúc nào cũng được”
Đây có thể coi là một tin tức tốt.
Diệp Ân Tuấn thờ ơ gửi một từ ừ”, sau đó tắt điện thoại.
“Hành động đi.”
Vì sợ làm bị thương đến Thẩm Hạ Lan nên Diệp Ân Tuấn không đi vào theo đám người Tống Đình, mà ở trong xe đợi cùng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan rất sốt ruột, cũng rất lo lắng, cả người vô cùng bất an, nếu như không phải Diệp Ân Tuấn đang năm chặt lấy tay cô, có thể cô đã không đợi được mà chạy ra ngoài.
Mấy người Tống Đình không dễ dàng gì mới khống chế được Tống Khinh Dao.
“Các người muốn làm gì? Hành động này của các người chính là cưỡng ép xông vào nhà dân, tôi có thể tố cáo các người!”
Rõ ràng Tống Khinh Dao nhận ra Tống Đình, sau đó vùng vẫy kịch liệt.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Khinh Dao, thật sự rất muốn xông lên tát cho bà ta hai cái.
Người phụ nữ này thật sự quá ác độ!
c Tất cả mọi chuyện đều do bà ta làm ral Nếu không phải là bà ta, cô cũng sẽ không giống như một con chuột qua đường, bị tất cả mọi người ở Hải Thành đẩy lên hotsearch, càng sẽ không khiến con gái của mình xuất hiện cảnh tượng bị bắt cóc.
Thẩm Hạ Lan rất muốn xuống xe, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Rời khỏi đây trước rồi nói”
Diệp Ân Tuấn ra hiệu cho đám người Tống Đình dẫn Tống Khinh Dao lên xe, sau đó mới xuống xe, đi vào trong nhà của Tống Khinh Dao.
Nhà của bà ta có chút lộn xộn, nhưng những thứ nên có vẫn có đủ.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đi theo Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy những bình luận lên quan đến mình trên chiếc máy tính ở trong phòng, và những lịch sử cuộc trò chuyện cổ- động thủy quân kia, còn có một vài bức ảnh của cô.
Nhìn thấy những bức ảnh gốc trên nền nhà, khuôn mặt bên trên quả thật là dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan năm năm trước.
Diệp Ân Tuấn chụp lại tất cả những thứ này, thậm chí còn gọi cho phòng viên.
Trước khi phóng viên đến, Diệp Ân Tuấn đã dọn đẹp tất cả những thứ bất lợi cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan điên cuồng bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thẩm Nghê Nghê, nhưng tiếc là, ở đây không có bất kỳ dấu vết gì của Thẩm Nghê Nghê.
Cô có chút thất vọng ngồi xuống ghế, lẩm bẩm một mình.
“Nghê Nghê rốt cuộc đang ở đâu? Tống Khinh Dao rốt cuộc đã đưa con bé đi đâu?”
Sau khi Diệp Ân Tuấn thu dọn tất cả mọi thứ mới trầm giọng nói với Thẩm Hạ Lan: “Em lên xe trước đi, lát nữa phóng viên sẽ đến đây, em ở đây anh sợ sẽ không được tốt. Tâm trạng của em lúc này không được tốt, ở đây giao cho anh được không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn dáng vẻ bày mưu tính kế của anh, vốn dĩ muốn hỏi anh chuyện liên quan đến Thẩm Nghê Nghê nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Biết rồi”
Thẩm Hạ Lan chán nản đi lên xe, không hề nhìn thấy sự đau lòng và phức tạp lóe lên trong đáy mắt của Diệp Ân Tuấn.
Phóng viên rất nhanh đã đến, dưới sự chỉ đạo của Diệp Ân Tuấn, vụ án Thẩm Hạ Lan bị bôi nhọ cuối cùng cũng được đưa.ra ánh sáng: Trên máy tính có những bức ảnh mà Diệp Ân Tuấn đã tổng hợp, với kỹ năng của anh, phòng viên đương nhiên không nhìn ra dấu vết.
Có mười máy bức ảnh liên quan đến Thẩm Hạ Lan, ảnh chân dung của mỗi bức đều không giống nhau. Hơn nữa, trên máy tính còn có tất cả bằng chứng Tống Khinh Dao dùng thủy quân bôi nhọ, vú khống cho Thẩm Hạ Lan.
Phóng viên giống như có được kho báu vậy, vội vàng chụp ảnh, ghi chép lại.
Diệp Ân Tuấn thi thoảng ở bên cạnh nói một hai câu.
Vốn dĩ nỗi oan ức của mình đã được rửa sạch, đây vốn là chuyện khiến người khác vui vẻ, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không chút vui mừng.
Cô lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Nghê Nghê, không biết bây giờ Thẩm Nghê Nghê đang ở đâu, thế nào rồi, trái tim kia giống như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào vào vậy, làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Đợi đến lúc chuyện bên này ổn thỏa Diệp Ân Tuấn mới lên xe.
Anh lên xe mang theo một chút gió lạnh.
Gió lạnh khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi rùng mình.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, vội vàng cách xa Thẩm Hạ Lan một chút.
“Trên người anh rất lạnh, em đừng đến gần anh”
Thẩm Hạ Lan không nói gì, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
“Vẫn chưa có tin tức của Nghê Nghê sao?”
“Vẫn chưa. Nhưng rất nhanh sẽ co.
Diệp Ân Tuấn đè thấp giọng nói, sau đó khởi động xe.
Đây đã định trước là một đêm không yên bình.
Hải Thành vì sự xuất kích của Diệp Ân Tuấn mà xôn xao.
Trong lúc Tống Khinh Dao bị Diệp Ân Tuấn dẫn về nhà, Thẩm Hạ Lan muốn tự mình đi hỏi tung tích của Nghê Nghê, nhưng lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trực tiếp đưa Tống Khinh Dao xuống căn phòng ở dưới lòng đất, hơn nữa còn kêu người giữ cô ở lại nhà cũ củ nhà họ Diệp.
Diệp Nam Phương nói với Thẩm Hạ Lan: “Chị dâu, bây giờ cũng đã muộn rồi, trời cũng lạnh, chị mau vào nhà để sưởi ấm một chút, em kêu người đun nước nóng, chị uống một chút, đừng để bị cảm. Chị yên tâm, có anh cả ở đó, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Nam Phương ngăn cản mình đi vào, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nhà họ Diệp còn có nơi nào mà mình không thể đi?
Hơn nữa cả Ám Dạ đều đã giao cho cô, một tầng hầm sao lại không thể đi vào chứ?
Mặc dù nói nhiệt độ của tâng hầm quả thực có chút lạnh, cơ thể cô vẫn có thể chịu đựng được, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tung tích của Nghê Nghê, bọn họ không nhất thiết phải giấu cô.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan dâng lên một chút nghỉ vấn, nhưng vẫn không phá vỡ.
Cô cùng với Diệp Ân Tuấn đi vào nhà cũ của nhà họ Diệp, đi đến phòng khách.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, người làm đều đã đi nghỉ ngơi, bà cụ Diệp cũng đã ngủ rồi.
“Minh Triết đâu?”
“Minh Triết với Diệp Tranh đều ngủ rồi”
Lời nói của Diệp Nam Phương khiến Thẩm Hạ Lan lại sững sờ.
Thẩm Minh Triết không giống với những đứa trẻ khác.
Thẩm Nghê Nghê bị bắt cóc, nhưng ngồi cùng xe với Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết tận mắt chứng kiến em gái của mình bị người khác bắt cóc, sao có thể ngủ một cách yên ổn như vậy chứ?
Đây không phải là tính cách của Thẩm Minh Triết!
Nghĩ vấn trong lòng Thẩm Hạ Lan càng lớn.
Cả nhà họ Diệp, giống như trừ cô ra, những người khác đều rất bình tĩnh, cuộc sống vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Ngay cả Diệp Ân Tuấn, dường như cũng không lo lắng giống như lúc Thẩm Minh Triết bị mất tích.
Cứ nghĩ là Diệp Ân Tuấn rất bình tĩnh, sợ Thẩm Hạ Lan cô lo lắng, sợ hãi, vì vậy không thể không bình tĩnh. Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có sơ hở, nghi vấn ngày càng lớn.
Diệp Nam Phương quả thực đi đun nước nóng, đưa qua cho Thẩm Hạ Lan.
Nhìn dáng vẻ của Diệp Nam Phương, rõ ràng anh vẫn chưa được ngủ. Thẩm Hạ Lan hỏi một câu: “Cậu ở nhà đợi cả một đêm sao?”
“Hả? À. Anh cả bảo em đi đến chỗ Tống Dật Hiên để bắt Vương Quân.
Không phải em cũng vừa quay về sao?”
Nghe thấy Diệp Nam Phương nói như vậy, Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô không nói gì, chỉ yên lặng uống nước, nhưng bầu không khí như thế này, ngược lại khiến Diệp Nam Phương có chút không thích ứng.
Thẩm Hạ Lan như thế này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến anh ta cảm thấy có chút bất an.
“Chị dâu, chuyện của Tống Khinh Dao, em xin lỗi”
Diệp Nam Phương nói.
Thẩm Hạ Lan sững sờ một chút, hỏi: “Liên quan gì đến cậu?”
“Dù sao bà ta cũng là mẹ của Sở Anh Lạc, là mẹ vợ của em. Lúc đều nếu như không phải vì em, Sở Anh Lạc cũng sẽ không đối xử với chị như vậy. Mặc dù nói cô ta chết cũng chưa hết tội, nhưng những chuyện khác, em vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với chị”
Diệp Nam Phương thực sự muốn nói xin lỗi với Thẩm Hạ Lan từ lâu, chỉ là vẫn không có cơ hội.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Cậu là cậu, cô ta là cô ta, không liên quan gì đến cậu. Nếu như Sở Anh Lạc và Tống Khinh Dao không muốn gì từ nhà họ Diệp, tôi cũng sẽ không cản đường bọn họ, vì vậy cậu không cần phải xin lỗi tôi.
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Nam Phương càng khó chịu.
“Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn, muốn nói với chị một tiếng cảm ơn mà vẫn chưa có thời gian để nói. Diệp Tranh…”
“Nam Phương”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngắt lời Diệp Nam Phương, khiến anh ta sững SỜ.
“Hả?”
“Nghê Nghê ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nam Phương, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Phương.
“Nghê Nghê? Nghê Nghê không phải bị bắt cóc sao?”
Diệp Nam Phương bị Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, cả người sững sờ, nhưng sự chính giây phút đó, Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra kẽ hở.
Quả nhiên anh ta biết tung tích của Nghê Nghê!
Nói cách khác Diệp Nam Phương có lẽ cũng biết tung tích của Thẩm Nghê Nghê đúng không?. Truyện Dị Giới
Thẩm Hạ Lan đột nhiên đứng dậy, muốn đi đến tầng hầm.
“Tôi muốn đi hỏi Tống Khinh Dao, giấu con gái tôi ở đâu. Nếu như bà ta không nói, tôi cũng có cách khiến bà ta mở miệng”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan đi về phía căng phòng dưới lòng đất.
Lúc này Diệp Nam Phương có chút lo lắng.
“Chị dâu, chị đừng đi! Căn phòng dưới lòng đất rất lạnh, cơ thể chị sẽ không chịu được, hơn nữa anh em cũng đã nói rồi, kêu chị ở trên này đợi tin tức.
Chị dâu, chị yên tâm đi, anh trai em nhất định sẽ đưa Nghê Nghê trở về”
Diệp Nam Phương muốn ngăn cản, Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên dừng lại.
“Sao cậu lại có thể chắc chắn anh cậu có thể đưa Nghê Nghê trở về như vậy?”