Mục lục
Cục Cưng Có Chiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cô chớp mắt vô tội nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Ông xã, em thật sự không phải cố ý.”
Nhưng mà mặt của cô cũng nhịn cười đến đỏ lên.

Diệp Ân Tuấn cả bụng tức, đang nhìn vẻ ẩn nhẫn như thế của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi thả lỏng mấy phần.

Một ngọn lửa giận phun thẳng lên não lại không thể phát tiết ra được, chỉ có thể từ từ đè nén lại, cho đến khi hoàn toàn đè xuống, Diệp Ân Tuấn mới thở phì phò nói: “Muốn cười thì cười đi, đừng tự nhịn đến hỏng.”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức không chút che dấu trực tiếp cười ha hả.

Khóe miệng Diệp Ân Tuấn co rút lại.

Đây là bà xã thật sao?
Tuyệt đối là thật!
Diệp Ân Tuấn có chút không biết nói gì bò lên, trực tiếp đến phòng vệ sinh tắm rửa.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh đi, vội vàng thu lại nụ cười, nhưng mà nhớ đến vừa rồi anh bị chính mình đạp xuống dưới, lại không khỏi cười mấy tiếng.


Ngay lúc Thẩm Hạ Lan còn đang lén vui mừng, Diệp Ân Tuấn đã từ phòng vệ sinh nói vọng ra một câu.

“Chúng ta vào phòng cũng đã hai tiếng rồi, cũng không biết mấy đứa kia ở bên kia làm cái gì.”
Lời nói này bình thản không có gì lạ, nhưng mà trực tiếp làm Thẩm Hạ Lan không cười được.

Ôi trời ơi!
Sao cô lại quên cái chuyện này rồi?
Hai đứa con trai có lẽ không đoán được hai người bọn họ làm cái gì trong phòng làm gì đâu nhỉ?
Dù sao bọn họ còn nhỏ như vậy.

Thẩm Hạ Lan tự mình thôi miên như thế, vội vàng xuống giường, mặc đồ ngủ đến phòng khách bên cạnh tắm rửa, sau đó thay quần áo xuống lầu.

Diệp Tranh đang ngồi trên ghế sofa xem sách y, Diệp Minh Triết ở bên cạnh ôm laptop nhập số liệu.

Lúc bọn họ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi xuống cũng hơi sững sờ, sau đó lại quay đầu lại, làm như không thấy.


Thẩm Hạ Lan thật sự ngại ngùng.

Cô ho khan một tiếng, cố gắng làm bọn nhỏ chú ý.

“Cái đó, vừa rồi mẹ và cha các con ở trong phòng thảo luận chút chuyện công ty.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ nửa ngày mới suy nghĩ ra được cái cớ như vậy.

Nhưng mà sau khi cô nói xong, ánh mắt Diệp Minh Triết nhìn cô mang theo chút thương cảm.

“Mẹ, mẹ không cần phải giải thích, có đôi lúc có một số việc giải thích còn không bằng trầm mặc.”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan trực tiếp co rút.

Diệp Tranh thấy ánh mắt Diệp Minh Triết nhìn về phía mình, vội vàng cầm sách y lên, lớn tiếng đọc chậm.

“Lớp màng mỏng thành tử cung tróc ra theo kinh nguyệt đi ra ngoài cơ thể…”
Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan trực tiếp bị đánh cho mơ màng.

“Đợi một chút, Tranh Tranh, con đang xem cái gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy như tim cũng muốn ngừng đập..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK